Ngày hôm sau.
7 giờ sáng, Lục Thu Viễn hiếm khi dậy sớm như vậy.
"Dì Trương, cháo này còn phải nấu bao lâu nữa? Còn hành này bây giờ cho vào không? Đợi chút, muối đâu rồi? Muối ở đâu?" Cùng với hàng loạt câu hỏi của Lục Thu Viễn, dì Trương nghe mà phát mệt.
Bình thường, Lục Thu Viễn vào bếp cũng chỉ pha sữa, cắt hoa quả hay làm mấy món tráng miệng nhỏ. Đây là lần đầu tiên ông thật sự xuống bếp nấu món ăn Trung Hoa, dù chỉ là nấu một nồi cháo bò, nhưng cũng đã làm vất vả khá lâu.
"Ông chủ, để tôi làm cho." Dì Trương thà để Lục Thu Viễn ngủ nướng còn hơn để ông sáng sớm đã "làm loạn" trong bếp.
"Tôi chỉ muốn nấu một nồi cháo cho Quý Mạc, sao lại khó thế nhỉ?" Lục Thu Viễn nhìn vào nồi cháo không rõ ràng, thấm thía sự vất vả của nghề đầu bếp. "Thật ra trước kia tôi có nấu cháo rồi, lúc đó làm cũng ổn mà..."
Nhưng dì Trương vốn là người lâu năm trong nhà họ Cố, hiểu rõ tính tình Lục Thu Viễn nên an ủi: "Ông chủ làm nghiên cứu, viết luận văn, dĩ nhiên không giỏi mấy việc nhà rồi. Chỉ cần có tấm lòng nấu cháo cho Quý thiếu gia là đủ rồi, phần còn lại để tôi lo. Ông chủ cứ ra ngoài xem báo, uống cà phê, bữa sáng lát nữa là xong."
Bị dì Trương dỗ dành ra khỏi bếp, Lục Thu Viễn nhìn thấy Cố Viễn Sâm chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.
Cố Viễn Sâm ngạc nhiên, vẻ mặt như thấy quái vật: "Ba?"
"Sao? Ba không được phép dậy sớm à?" Lục Thu Viễn bình thản ngồi xuống. "Ba dậy sớm có gì lạ sao?"
Cố Viễn Sâm không biết phản bác thế nào: "À... cũng hiếm đấy."
"À đúng rồi, khi con chạy về ghé tiệm tiện lợi gần đó mua ít sữa dâu nhé." Lục Thu Viễn gợi ý: "Quý Mạc thích uống mà, hôm qua bệnh cũng còn thèm, con mua ít... không, mua hẳn một thùng đi."
"?"
"Hôm qua con làm nó khóc nấc lên đấy." Lục Thu Viễn đưa tay xoa trán: "Suốt ngày chỉ biết nói lời khó nghe, chẳng biết giống ai nữa."
Có lẽ điểm này thì Cố Viễn Sâm giống Cố Kiềm Minh? Nghĩ đến đây, Lục Thu Viễn lại càng thấy bực mình.
Cố Viễn Sâm bị lôi vào cảm xúc của ông, vô tội đến mức chỉ biết im lặng chịu trận.
Lục Thu Viễn nhấp một ngụm cà phê, tinh thần sảng khoái nói: "Tạm thời đừng nhắc tới chuyện hôn ước, khách đến là khách, chẳng ai đón tiếp kiểu như con cả." Ông vừa mở miệng là không tránh khỏi mắng vài câu.
Cố Viễn Sâm bị ông giảng dạy suốt một lúc, đến mức suýt muộn cả giờ thể dục. Trước khi ra cửa, anh nói: "Ba à, chính vì ba lúc nào cũng vậy nên mới làm hư Tiểu An, ba nó mới không muốn để nó sang đây ở lâu." Nói xong, anh lắc đầu dứt khoát đóng cửa đi luôn.
Lục Thu Viễn bị câu đó làm nghẹn họng, nhưng rồi lại thấy buồn cười: "Hai vợ chồng nhà họ Lục cưng con như cưng vàng cưng ngọc, chẳng lẽ còn không tự biết à? Sao lại đổ tại tôi làm hư nó chứ?"
Lúc mùi cháo thơm thoang thoảng bay ra từ bếp, Quý Mạc cũng vừa dậy. Cậu gần như không ngủ được cả đêm, mà mỗi sáng dậy là lại nghĩ đến việc muốn chuẩn bị bữa sáng cho Cố Viễn Sâm, nên dứt khoát rời giường sớm.
Khi cậu bước ra phòng khách, vừa hay Lục Thu Viễn đã đi vào bếp.
Trong phòng khách rộng lớn, chẳng biết từ bao giờ đã có một Alpha trung niên xa lạ đang đứng đó. Quý Mạc bước thêm một bước mới phát hiện người đàn ông này thật ra không hề xa lạ. Hình ảnh của ông thường xuyên xuất hiện trên báo chí, trên Internet, trong các bản tin thời sự. Ngũ quan của ông rất giống Cố Viễn Sâm, vì thế Quý Mạc nhận ra ngay.
Ông là cha ruột của Cố Viễn Sâm, một Alpha, đồng thời là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, Cố Kiềm Minh.
"Cậu là ai?" Giọng Cố Kiềm Minh không mấy dễ nghe. Ông vốn không thích người lạ trong nhà nên lập tức lên tiếng trước. Mày ông khẽ nhíu lại, gương mặt lạnh lùng thể hiện rõ thái độ xa cách, không dễ gần.
"Cháu chào bác." Quý Mạc thầm thấy may mắn vì mình không mặc đồ ngủ ra ngoài. Trên người cậu là một chiếc áo len đơn giản, dù mặc ở nhà cũng vẫn khá chỉnh tề. Cậu cúi người chào: "Cháu là con trai của Quý Phong tên Quý Mạc ạ."
Cố Kiềm Minh khựng lại một chút: "Quý Mộc?"
Rõ ràng, cái tên "Quý Mộc" mà ông nhắc tới không phải là người đang đứng trước mặt.
Chỉ là "Mộc" () và "Mạc" () trong tiếng Trung phát âm giống nhau, nếu chỉ nghe qua miệng nói, quả thật không dễ để người ta phát hiện ra điểm khác biệt hay sinh nghi.
"Cháu chào bác Cố." Quý Mạc vẫn lễ phép đứng yên tại chỗ, giọng điệu dè dặt. "Vì bị thương ở chân nên cháu đang tạm thời ở nhờ đây, làm phiền bác rồi ạ."
Đúng lúc này, Lục Thu Viễn từ trong bếp đi ra. Nhìn thấy Cố Kiêm Minh, vẻ dịu dàng ban nãy của ông lập tức biến mất, thay vào đó là nét lạnh nhạt hiện rõ trên gương mặt: "Sao ông lại về?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!