Ngay từ lúc gặp lại, từ giây phút nhận ra Quý Mạc, Cố Viễn Sâm đã luôn tuyệt tình như thế.
Lời anh nói chưa từng để lại đường lui, cũng chẳng cho Quý Mạc chút thể diện nào.
Thẳng thừng từ chối, lạnh lùng cắt đứt quá khứ, Cố Viễn Sâm đang vứt bỏ đoạn tình cảm từng có.
Anh chưa bao giờ tin rằng một Quý Mạc đã từng quyết tuyệt rời đi lại đột ngột quay về chỉ sau một năm. Nếu chỉ vì lợi ích giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố, thì cuộc hôn nhân của bọn họ xét cho cùng chẳng khác gì cuộc hôn nhân của Lục Thu Viễn năm đó.
Nói xong những gì cần nói, Cố Viễn Sâm đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Cậu nghỉ ngơi đi. Mai nhớ xin nghỉ học, sau này cũng đừng lạm dụng thuốc ức chế nữa."
Anh thầm nghĩ: đêm nay tiếng mưa ngoài cửa sổ thật khó chịu, mong là sớm tạnh.
Đột nhiên, tay anh bị kéo lại.
Lòng bàn tay nóng rực của Quý Mạc chạm lên, nhẹ nhàng giữ lấy anh. Cậu không dám dùng lực, giọng nói cũng trở nên mềm đi, như thì thầm khàn khàn trong ánh đèn ấm áp giữa đêm đông.
"Nhưng mới chỉ qua được mấy tháng thôi mà, học trưởng... làm sao anh biết được em sẽ không hiểu anh chứ?" Giọng Quý Mạc khẽ nghẹn, tay còn lại che mắt, lòng bàn tay ướt đẫm: "Em sẽ cố gắng để hiểu anh, một năm vẫn chưa hết, em thật sự sẽ cố gắng mà."
Cố Viễn Sâm còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Quý Mạc vừa khóc vừa nói: "Học trưởng, em xin anh đấy."
"Cho em một năm đi, đó là điều mình đã hứa với nhau rồi mà."
"Nếu một năm sau anh vẫn không thể thích em lại, em thề sẽ không bám lấy anh nữa. Đến lúc đó em nhất định sẽ ngoan ngoãn biến mất khỏi cuộc đời anh."
...
Quý Mạc khóc rất thương tâm, nước mắt không ngừng tuôn xuống.
Cố Viễn Sâm cũng hết cách đành chủ động đưa tay lau những giọt lệ trên má cậu. Nhưng những giọt nước mắt nóng hổi ấy lại như chuỗi ngọc bị đứt chỉ, từng hạt, từng hạt, lăn dài xuống. Chúng dồn dập trào ra khi Quý Mạc đang bệnh, đang yếu ớt và nhạy cảm, hoàn toàn không cách nào kìm lại được.
"Đừng khóc nữa." Cố Viễn Sâm khẽ nói.
Quý Mạc c*n m** d*** đến rớm máu, bàn tay vẫn níu lấy tay anh không chịu buông.
"Quý Mạc." Cố Viễn Sâm trầm giọng gọi, nhưng lại bị cậu móc ngón tay giữ chặt.
Anh không còn bài xích như ban đầu nữa, tuy chưa chấp nhận, nhưng cũng không lập tức đẩy ra.
Một khoảnh khắc chần chừ khiến kết cục anh mong muốn bắt đầu lệch hướng, không còn đường quay lại.
Quý Mạc khóc đến đỏ cả sống mũi, cố nén cảm xúc bi thương, gần như là đang van xin anh: "Học trưởng, anh đồng ý với em được không? Em trở về là vì anh, em đã cố gắng rất nhiều mới có thể đến gần anh... anh không biết đâu... Em sai rồi, học trưởng, em thật sự đã sai rồi."
Cậu nghẹn ngào, như thể sợ Lục Thu Viễn ngoài cửa nghe thấy. Dù trong hoàn cảnh nào Quý Mạc vẫn luôn nghĩ cho Cố Viễn Sâm.
"Em xin anh, học trưởng, đừng từ chối em nhanh như vậy."
Dáng vẻ Quý Mạc lúc này thật thấp bé, như thể chỉ cần mất đi Cố Viễn Sâm, thì cả thế giới này sẽ hoàn toàn sụp đổ đối với cậu.
Cố Viễn Sâm giống như một nhành cây mọc chênh vênh nơi vách đá, còn Quý Mạc thì tuyệt vọng vươn tay nắm lấy. Dù biết nhành cây đó có thể gãy, dù có thể sẽ ngã tan xương nát thịt, cậu vẫn tình nguyện nắm lấy không chút do dự.
Cố Viễn Sâm vốn định không để tâm thêm nữa, nhưng cuối cùng trước tiếng nức nở của Quý Mạc anh vẫn không đành lòng: "Đừng khóc nữa."
"Học trưởng, em xin anh."
"Tôi đồng ý với cậu."
Thời hạn một năm mà cậu yêu cầu, thật ra rất nhanh, cũng rất ngắn.
Cố Viễn Sâm nói: "Chỉ một năm thôi, cậu phải giữ đúng lời hứa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!