Chương 2: (Vô Đề)

Ba năm trước, Quý Mạc vừa mới trúng tuyển vào Đại học C và là sinh viên năm nhất của Khoa Nghiên cứu Pheromone.

Vào một ngày nắng nóng tháng 9, Quý Mạc kéo theo chiếc vali khổng lồ đến trường để hoàn tất thủ tục nhập học.

Con đường dẫn vào trường được bao phủ bởi hàng cây bàng lá xanh tươi tốt, dưới ánh mặt trời trông như được viền bằng một lớp vàng mờ ảo. Ánh sáng chập chờn xuyên qua những khe lá rơi rải rác trên mặt đất tạo thành những vệt bóng che phủ cả không gian xung quanh.

Ở tuổi 19, Quý Mạc một mình đứng dưới tán cây bàng vẻ mặt đầy lo lắng. Thời tiết oi bức khiến chiếc áo của cậu trở nên ẩm ướt, cậu vội lấy nước trong balo và uống hết ngụm cuối cùng.

Lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi, và với khả năng phương hướng bẩm sinh kém cỏi, cậu đã đi qua đi lại trong khuôn viên trường ba lần mà vẫn không tìm thấy tòa giảng đường phía Nam của Đại học C.

Do dự mãi, trong tình trạng suýt ngất đi, cậu đành phải dừng lại trước cửa thư viện.

"Xin chào."

Quý Mạc không có thẻ sinh viên nên không thể vào thư viện. Cậu đứng ngoài cửa kiểm tra thẻ, ánh mặt trời chói chang phía sau khiến khuôn mặt cậu trở nên mờ ảo. Quý Mạc nuốt một ngụm nước bọt cẩn thận lễ phép hỏi một người Alpha đang lật xem tài liệu trong thư viện: "Xin hỏi, tôi nên đi thế nào để đến tòa nhà phía nam?"

Lúc này vẫn còn đang trong kỳ nghỉ hè, trường chưa chính thức khai giảng, ngoài những tân sinh viên đến làm thủ tục nhập học, thì gần như không còn ai khác. Ngay cả nhân viên quản lý trong thư viện cũng làm việc theo ca, vừa hay lúc này lại vào nhà vệ sinh. Không còn cách nào khác, Quý Mạc đành phải nhờ đến một Alpha xa lạ với vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng trước mặt.

"Em là tân sinh viên đến báo danh hôm nay, nhưng tài xế taxi lại thả nhầm em ở chỗ khác, khiến em bây giờ không tìm được nơi làm thủ tục nhập học." Giọng cậu hơi khàn, cả người gần như đã ướt sũng.

Người Alpha kia nghe xong, không nhanh không chậm khép cuốn sách lại, cẩn thận đặt trở về kệ sách.

Anh mặc một bộ đồ thường ngày đơn giản, cao khoảng một mét tám mươi bảy. Gương mặt tuấn tú, vóc dáng cao lớn, cùng pheromone Alpha mang theo khí chất trầm tĩnh, nhã nhặn. Rõ ràng đang cho Quý Mạc biết cậu hỏi nhầm người rồi.

Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, hai người hẳn đã trao đổi phương thức liên lạc, rồi dần dần phát triển mối quan hệ.

Đáng tiếc, Quý Mạc là một omega đã có hôn ước. Cậu cố hết sức kìm nén pheromone của mình, tránh để nó xảy ra phản ứng với pheromone của Alpha kia. Vì thế với thể trạng vốn đã yếu ớt, việc cố gắng chống lại sức hấp dẫn từ đối phương khiến cậu dần kiệt sức, đứng cũng không còn vững.

May mà Alpha ấy rất nhã nhặn. Khi nhận ra Quý Mạc không thoải mái, anh ta lập tức khống chế pheromone của mình xuống mức cực thấp, đồng thời giữ một khoảng cách an toàn, không để pheromone của hai người tiếp xúc quá gần. Nhờ đó mới không khiến Quý Mạc hoàn toàn ngã gục.

Từ đây có thể thấy, Alpha này có năng lực kiểm soát pheromone vượt trội hơn hẳn so với Alpha thông thường. Một người xuất sắc như anh sẽ không dễ dàng bị pheromone của một Omega có độ tương hợp cao mê hoặc đến mức mất kiểm soát.

Quý Mạc bỗng thấy may mắn vì người mình gặp lại là một Alpha như vậy.

"Đây là cổng Bắc. Nếu em muốn đến cổng Nam thì cứ đi thẳng theo hướng kia, tầm khoảng ba mươi phút đi bộ." Alpha chú ý thấy đôi môi tái nhợt và dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của cậu, hơi dừng lại một chút rồi thiện ý nói thêm: "Tôi cũng vừa hay rời khỏi đây, có thể đưa em một đoạn."

"Không cần đâu, không cần đâu ạ." Quý Mạc hoảng hốt xua tay lia lịa, cảm ơn xong liền vội vàng kéo hành lý định rời đi.

Alpha kia cũng không ép buộc. Sau khi bị từ chối, anh chỉ mỉm cười một cách thông cảm, rồi quay người định tiếp tục đọc lại cuốn sách ban nãy.

Thế nhưng đôi chân của Quý Mạc lại không chịu nghe lời nữa. Chưa đi được mấy bước, đầu gối cậu liền mềm nhũn, cả người khụy xuống. Cơn choáng váng ập đến khiến cậu không màng bẩn thỉu ngã ngồi xuống đất. Trước mắt tối sầm lại, cậu thoáng chốc mất đi ý thức trong vài giây.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu đã được Alpha kia đỡ ngồi vào băng ghế nghỉ ngoài thư viện.

Quý Mạc hơi ngẩn người, lặng lẽ đẩy tay Alpha ra khỏi cánh tay mình.

Alpha thu tay lại: "Đi được chưa?"

Quý Mạc khẽ lắc đầu: "Chắc em phải nghỉ một lúc... cảm ơn anh."

"Bây giờ là một giờ chiều, nắng thế này ít nhất còn kéo dài thêm ba tiếng nữa." Alpha liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói: "Hay là để tôi đưa em đi."

Nói xong anh bổ sung một câu: "Tôi là sinh viên năm ba ở đây, không phải người xấu."

"Em biết. Anh vào được thư viện." Nếu không có thẻ sinh viên thì đâu thể vào trong.

Lần này Quý Mạc không từ chối nữa. Hoặc có lẽ là... không còn sức để từ chối.

Quý Mạc theo Alpha lên một chiếc xe trông có vẻ không hề rẻ. Cậu ngồi trong xe với dáng vẻ rụt rè, lo sợ mồ hôi trên người sẽ làm bẩn ghế. Dù trong người vẫn còn khó chịu, cậu vẫn ngồi ngay ngắn không dám thả lỏng: "Xin lỗi, em hình như bị say nắng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!