Chương 19: (Vô Đề)

Thực ra ngay từ đầu Quý Mạc đã hoàn toàn tin chắc rằng Cố Viễn Sâm thích loại pheromone mang hương hoa hồng.

Trà đắng và hoa hồng, độ tương thích giữa chúng là 90%. Còn loài sơn chi bình dị trong khu vườn kia từ đầu đến cuối cũng chỉ là một đoá sơn chi bình thường mà thôi. Hoa hồng cao quý, thanh nhã; sơn chi giống như cỏ dại, xưa nay vốn chẳng thể đặt lên cùng một bàn cân.

Số mệnh của Cố Viễn Sâm từ rất lâu về trước đã được gắn chặt với một Omega thiếu niên có hương hoa hồng.

Tám năm trước.

Quý Mạc khi đó mới mười một tuổi, ngồi trên chiếc ghế dài trong hành lang bệnh viện, trong không khí vương vất mùi thuốc sát trùng. Cậu tẻ nhạt nhìn về phía cậu bé Omega ngồi cạnh, cũng tầm tuổi mình, ánh mắt dừng lại trên viên kẹo trong tay đối phương.

Là kẹo vị dâu được bọc bằng giấy màu hồng, cắn một cái liền lộ ra lớp trong đỏ trong veo dưới kẽ răng.

Cậu bé kia nhận ra ánh nhìn của Quý Mạc, nhướng mày rồi tự tay nghịch nghịch tờ giấy gói kẹo, chẳng bao lâu đã gấp thành một con hạc giấy. Hai người trông rất giống nhau, chỉ cần người ngoài nhìn thấy cũng đoán ra là anh em ruột.

"Cậu muốn có độ tương thích cao với thiếu gia nhà họ Cố không?" Cậu bé kia vừa đung đưa chân, vừa hỏi một cách uể oải.

Giọng Quý Mạc vang lên nhạt nhẽo: "Không quan trọng."

"Nếu tương thích cao, cậu có thể rời khỏi nhà họ Quý đấy." Cậu bé đặt con hạc giấy lên cạnh Quý Mạc, nó phảng phất mùi dâu ngọt nhẹ.

Quý Mạc khẽ nhíu đôi mày non nớt, bất giác nhớ đến mẹ, người thường hay mua cho cậu loại kẹo này.

Ký ức như tượng bùn trong quá khứ, cuối cùng cũng tan vỡ theo dòng thời gian chẳng còn lại điều gì.

Cậu bé thấy cậu không lên tiếng, liền đưa tay hất nhẹ phần mái tóc dày của Quý Mạc, giọng nhàn nhạt: "Chỉ cần rời khỏi nhà họ Quý, cậu sẽ không phải sống trên gác mái nữa. Nghe nói nhà họ Cố còn lớn hơn nhà chúng tôi, cũng giàu hơn. Biết đâu sẽ cho cậu một căn phòng riêng, biết đâu sẽ cho cậu ăn cơm nóng?"

Quý Mạc nghe ra sự chế nhạo trong giọng điệu ấy, khó chịu hất tay cậu ta ra.

Cậu bé kia cười hờ hững: "Thôi bỏ đi, cậu thích làm con chó nhỏ trong gác mái mà, đứa con riêng không ai để ý."

Khi cậu ta nói, trên người khẽ lan tỏa mùi hương hoa hồng nhè nhẹ. Đó là mùi pheromone bẩm sinh của cậu ở tuổi mười một, tuy chưa đủ để hấp dẫn Alpha, nhưng cũng đã khiến người ta dễ dàng say mê.

Trong các loại pheromone thuộc nhóm hoa của Omega, mùi hoa hồng là một trong số rất ít những loại hiếm và quý.

Vậy nên cậu ta là "hoàng tử" được sinh ra trong ánh sáng, còn Quý Mạc chỉ là một con "vịt con xấu xí" thấp hèn.

Bầu trời bên ngoài xám xịt như sắp đổ mưa, không khí nặng nề ngột ngạt. Quý Mạc cúi đầu, hai tay mân mê móng tay mình.

Trên cánh tay hai đứa vẫn còn vết chấm đỏ do vừa mới lấy máu.

Tất cả là để kiểm tra độ phù hợp pheromone với thiếu gia nhà họ Cố, Cố Viễn Sâm.

Khi đó Quý Mạc nghĩ, cũng chẳng sao cả. Dù sao cũng sẽ chẳng có ai thích mùi sơn chi của cậu.

Thế nào cũng được.

Cậu nhìn vào cánh tay mình, như đang nhìn thứ gì đó xa lạ. Chấm đỏ kia như một xoáy nước, muốn hút người ta vào rồi nuốt chửng.

Đây không phải là một giấc mơ đẹp. Gần đây cậu cứ luôn mơ về những chuyện đã qua.

Lúc này ngoài cửa sổ mưa đổ như trút nước.

Quý Mạc ngủ trong phòng khách của nhà họ Cố mơ mơ màng màng thấy lại những chuyện đã rất xa xưa. Trong cơn mê, cậu lờ mờ nghe thấy có người đang nói gì đó bên cạnh mình, bóng người đan xen chập chờn. Quý Mạc từ từ mở mắt ra.

Vị bác sĩ gia đình đang đứng trước giường dặn dò mấy câu về thuốc men cần uống, rồi vội vã đội mưa rời đi.

Quý Mạc dụi mắt, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, cậu bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lục Thu Viễn.

"Tiểu Mạc, cháu tỉnh rồi à? Thế nào rồi, còn thấy khó chịu không?" Tay của Lục Thu Viễn rất lạnh, chắc ông vừa từ viện nghiên cứu chạy về. Khi ông ấy đặt tay lên trán Quý Mạc, mùi hương dễ chịu cũng theo đó lan tỏa ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!