"Hắn vậy mà dùng công ty của cha tôi để uy h**p tôi, bắt tôi không được nói ra chuyện cậu và hắn có hôn ước!"
Uông Triết tưởng mình là đấng cứu thế, ra vẻ nghiêm trọng "vạch trần" tội trạng của Cố Viễn Sâm trước mặt Quý Mạc: "Cậu toàn tâm toàn ý thích hắn, còn hắn thì lại muốn giấu nhẹm chuyện đính hôn giữa hai người. Mà cậu cũng thấy đấy, người theo đuổi hắn nhiều như vậy, hắn giấu chuyện này chẳng phải là muốn ong bướm bay quanh à? Quý Mạc, hắn đang đùa giỡn cậu đấy chứ còn gì nữa?"
Uông Triết cực kỳ kích động, cứ như vừa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, túm lấy vai Quý Mạc nói không ngừng: "Cậu đừng ngốc nữa! Bề ngoài Cố Viễn Sâm thì có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng sau lưng là kẻ ghê tởm không thể tả! Hắn hèn hạ uy h**p tôi, còn định..."
Bốp.
Quý Mạc không để hắn nói hết câu, vung mạnh tay hất tay hắn ra. Ngay khoảnh khắc nghe Uông Triết lăng mạ Cố Viễn Sâm, sự giận dữ trong mắt cậu cuối cùng cũng không thể kìm nén.
Cậu ghét Uông Triết, kẻ như con ruồi vo ve bên tai, nói lảm nhảm mãi không dứt, lại còn tưởng mình là người có lý.
Trước đây cậu nhịn là vì không muốn gây chú ý trong trường, nhưng kết quả lại phản tác dụng. Uông Triết không chỉ khiến Quý Mạc bị bạn học cô lập, mà còn suýt khiến Cố Viễn Sâm hiểu lầm cậu.
Thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, Quý Mạc nhờ vậy mà có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Cố Viễn Sâm hơn.
Nhưng cậu không hề cảm kích Uông Triết, kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, đặc biệt là lúc này sau khi hắn vừa hạ thấp Cố Viễn Sâm, người mà cậu luôn giữ gìn trong tim, không khác gì rác rưởi.
Quý Mạc cố kiềm chế cơn choáng váng và buồn nôn, lạnh lùng nhìn Uông Triết: "Câm miệng."
Uông Triết chưa từng thấy vẻ mặt này của Quý Mạc, nhất thời chết sững.
Trong ấn tượng của hắn, Quý Mạc lúc nào cũng như một con thỏ nhỏ sợ sệt, dịu dàng ngoan ngoãn, đến cả từ chối ai cũng không nỡ nói nặng lời. Một Omega như vậy đáng lẽ phải được Alpha cưng chiều, nên được che chở dưới đôi cánh an toàn.
Chỉ là giờ phút này, Uông Triết bắt đầu hoài nghi điều mình đang thấy, cũng hoài nghi điều mình vừa nghe.
Giọng nói của Quý Mạc lạnh lẽo như sương giá mùa đông: "Một kẻ rác rưởi như cậu cũng xứng nhắc đến anh ấy sao?"
Cậu nhìn chằm chằm vào Uông Triết, sự yếu đuối và dịu dàng ngày thường đã tan biến không còn dấu vết. Quý Mạc hạ giọng, ánh mắt tối đi, giọng nói mang theo hiểm ý: "Nếu cậu dám dùng chuyện này để bôi nhọ, xúc phạm anh ấy trước mặt người khác. Tôi đảm bảo, cậu sẽ hối hận."
Hoa hồng tuy thơm, nhưng gai của nó cũng sắc bén vô cùng.
Hơn nữa, trong mùi hương hoa hồng của Quý Mạc còn ẩn giấu một bí mật không thể tiết lộ.
"Quý... Quý Mạc?" Uông Triết hai chân tê cứng, không thể tin nổi mình lại bị khí thế của một Omega dồn ép đến nghẹt thở, vô thức nuốt nước bọt.
Lúc này đây, Quý Mạc giống như một dã thú trưởng thành giữa rừng sâu, ánh mắt sắc bén, nanh vuốt giương cao để tự vệ không cần bất kỳ ai che chở.
Cậu xa lạ đến mức như một người hoàn toàn khác, dường như cái hình ảnh Omega yếu đuối trước kia chỉ là một ảo ảnh: "Cậu từng nghe qua cái tên Quý Tầng chưa?"
Uông Triết sao có thể chưa nghe nói. Thậm chí, cha hắn từng có ý định đến H quốc gặp mặt Quý Tầng để kết thân tạo quan hệ. Đáng tiếc, sau này Quý Tầng qua đời, còn người thừa kế thì chẳng đủ năng lực chống đỡ cơ nghiệp nhà họ Quý, khiến Quý gia dần sa sút.
Quý Mạc thản nhiên nói: "Ông ấy là ông nội tôi. Tuy ông đã mất, nhưng nhà họ Quý hiện tại vẫn không phải là nơi cậu có thể mơ tưởng trèo lên được."
"Cậu, cậu là người của Quý gia?!"
Quý Mạc không hề biểu lộ cảm xúc. Thật ra, cậu chẳng mấy muốn đem thân phận nhà họ Quý ra làm át chủ bài. Nhưng Uông Triết thực sự quá phiền phức, cần phải dứt điểm sớm tránh gây thêm rắc rối cho Cố Viễn Sâm.
Cậu cầm lấy túi xách: "Từ nay tránh xa tôi và Cố Viễn Sâm ra, nghe rõ chưa?"
Nói xong, Quý Mạc chống tay vào tường rời khỏi lớp học.
Uông Triết hoàn toàn sững sờ, đứng chết lặng tại chỗ. Phải một lúc lâu sau, hắn mới như người vừa bị lừa dối mà nở nụ cười gượng gạo. Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chạy theo.
Nhưng khi vừa ra đến cổng khu giảng đường, hắn lại trông thấy Cố Viễn Sâm đang đến đón Quý Mạc.
Lúc đó, Quý Mạc như hóa thân thành một chú thỏ bé nhỏ đáng thương ngã nhào vào lòng Cố Viễn Sâm. Uông Triết hoàn toàn không dám tin, người vừa lạnh lùng dứt khoát đối diện mình và kẻ đang mềm mại nép trong vòng tay người kia lại là một.
Hoặc giả, từ đầu đến cuối, Quý Mạc chỉ đang khoác lên lớp vỏ ngụy trang vô hại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!