Chương 17: (Vô Đề)

Từ sau khi quen biết Quý Mạc, Lục Trạch An lại vô cùng hợp cạ với cậu, thành ra thời gian gần đây cậu ta thường xuyên đến nhà họ Cố.

Bình thường những lúc Quý Mạc không có tiết học thì toàn phải ở nhà một mình, may mà có Lục Trạch An đến chơi nên mới đỡ nhàm chán. Vì thế Lục Thu Viễn cũng yên tâm hơn nhiều.

Chỉ là mỗi lần Cố Viễn Sâm nhìn thấy Lục Trạch An với Quý Mạc ở cạnh nhau, lại chẳng hiểu sao thấy đau đầu. Trước đây anh và Lục Trạch An rất thân thiết, tên này biết không ít chuyện của anh, nếu lỡ nói hết cho Quý Mạc thì...

Cố Viễn Sâm muốn đuổi khách, nhưng Lục Trạch An lại ôm chặt lấy Quý Mạc không buông, còn bày ra vẻ đáng thương sống chết cũng không chịu rời đi.

"Quý Mạc học giỏi như vậy, em nhờ cậu ấy dạy kèm thì sao chứ!" Lục Trạch An ấm ức lôi bài tập của mình ra. "Anh đâu có biết lớp ôn thi lại kia chán cỡ nào, thầy thì chẳng tận tâm chút nào cả!"

"Đó là lý do em trốn học à?" Cố Viễn Sâm đỡ trán. "Vậy thì bảo ba em đổi lớp cho em."

"Không! Em chỉ muốn Quý Mạc dạy kèm cho em thôi! Năm sau em cũng muốn thi vào ngành của cậu ấy!" Lục Trạch An tham vọng không nhỏ, cậu còn muốn vào cùng chuyên ngành với Tiêu Thừa.

Cố Viễn Sâm lập tức đập tan giấc mộng đó: "Ngành đó điểm chuẩn cao nhất, em đừng mơ nữa. Với lại, sao em không đi nhờ Tiêu Thừa dạy?"

"Làm sao em dám nhờ Tiêu Thừa? Anh ấy mà biết em ngu đến mức nào thì chết em à!"

Câu này vừa thốt ra, Cố Viễn Sâm nhất thời câm nín. Anh thật sự không biết phải phản ứng thế nào với Lục Trạch An nữa. Dù sao thì ai cũng biết Lục Trạch An học hành dốt đặc cán mai, nhưng dù sao cậu ta cũng là em họ của mình, anh không tiện đả kích quá đáng.

Cuối cùng Cố Viễn Sâm đành hỏi: "Em trai em đâu rồi?"

Quý Mạc nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.

Chỉ nghe thấy Lục Trạch An hậm hực nói một câu: "Từ khi vào trường quân đội, nó chẳng thèm về nhà nữa!" Nói xong, Lục Trạch An quay sang Quý Mạc. "Tôi có một đứa em trai sinh đôi, năm ngoái thi đậu vào ngôi trường quân đội mà cha tôi từng học. Khụ khụ, thật ra tôi lớn hơn cậu một tuổi, hồi tiểu học từng lưu ban một năm. Nhưng mà đó không phải trọng điểm!

Trọng điểm là em trai tôi nó là một Alpha đẹp trai cực kỳ, cậu có muốn xem ảnh không?"

Vả lại, nhà họ Lục còn giàu có hơn cả nhà họ Cố, căn bản không cùng một đẳng cấp.

Lục Trạch An như muốn trả đũa Cố Viễn Sâm, cố ý lấy điện thoại ra lục ảnh với vẻ mặt gian tà.

"Không cần!" Quý Mạc lập tức đè tay cậu lại, như thể sợ Cố Viễn Sâm hiểu lầm, cậu không do dự dù chỉ một giây liền nói ngay: "Tôi không xem."

Cậu đã có Alpha của mình rồi, cậu một lòng một dạ yêu Cố Viễn Sâm.

Tiếc là Cố Viễn Sâm lại không phản ứng gì với trò đùa của Lục Trạch An. Không thuyết phục được em họ, anh chỉ đành vào thư phòng tìm chút yên tĩnh.

Quý Mạc buồn bã cụp mắt xuống, chủ động cầm bài tập của Lục Trạch An lên giảng bài cho cậu.

Một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn lên phát hiện Lục Trạch An căn bản chẳng chú tâm chút nào.

Quý Mạc nhắc nhở thiện ý: "Nếu cậu không nghiêm túc, kỳ này lại rớt thì sao?"

"Nhưng tôi thấy bầu không khí giữa cậu và anh Viễn Sâm hơi kỳ lạ, có phải tôi thật sự làm phiền hai người rồi không?" Lục Trạch An nhìn vẻ mặt ủ rũ của Quý Mạc, lập tức nhận ra mình có vẻ đã quá vô tư, bèn tự kiểm điểm. "Hay là hôm nay tôi về lại lớp ôn thi vậy."

Nhưng Quý Mạc lại nhẹ nhàng an ủi cậu: "Không sao đâu."

"Nhưng mà..."

"Anh ấy không thích tôi. Bình thường cũng hiếm khi ở nhà, nên cậu không làm phiền gì cả." Quý Mạc nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng lại mang theo chút hụt hẫng.

"Làm sao có thể chứ, trước đây anh ấy..."

Quý Mạc cắt ngang: "Giữa tôi và anh ấy từng xảy ra một số chuyện. Bây giờ tôi đang cố gắng để hàn gắn lại. Dù có thể khiến anh ấy cảm thấy phiền, nhưng tôi không muốn từ bỏ." Cậu cảm thấy mình có thể thoải mái chia sẻ điều này với Lục Trạch An, có lẽ vì trước đây trong thư từ Cố Viễn Sâm luôn nhắc đến cậu ta.

Nghe vậy, Lục Trạch An vẫn thấy rối rắm: "Nhưng cậu đã dọn đến nhà họ Cố rồi mà." Cậu đâu có nghe ai nói dọn về sống chung mà còn không thích nhau?

Quý Mạc nghe xong thì hiểu ngay mình lại khiến người ta hiểu lầm. Có lẽ cả Cố Viễn Sâm cũng bắt đầu thấy khó chịu rồi. Cậu đành dũng cảm giải thích: "Tôi bị thương ở chân, là chú Lục bảo tôi đến đây ở, không phải ý của học trưởng. Vài hôm nữa chân tôi đỡ rồi tôi sẽ dọn về ký túc xá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!