Chương 16: (Vô Đề)

Phải nói Lục Trạch An là một Omega, nhưng hoàn toàn có thể coi như một Alpha.

Cậu ta khỏe, đẹp trai, đánh nhau giỏi, tính cách thì hoang dã. Từng có rất nhiều đàn em Omega trong trường theo đuổi ráo riết.

Nếu không phải vì Trạch An cao hơn Quý Mạc một chút, và trên người mang mùi hương ngọt ngào như đào mật thì đúng là chẳng ai nhìn ra cậu ta là một Omega thật.

Chỉ thấy cậu ta bế Quý Mạc ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cúi đầu kiểm tra chỗ băng bó ở chân cậu: "Đụng vào rồi à?"

"Không... không có..." Quý Mạc cũng chẳng hiểu sao mặt mình lại đỏ như vậy, ánh mắt ướt át, lòng rối như tơ khẽ liếc về phía Cố Viễn Sâm, phát hiện anh không hề nhìn mình, cậu lại quay sang nhìn Lục Thu Viễn với ánh mắt cầu cứu.

Kết quả, Lục Thu Viễn đã quay người đi vào bếp, còn tiện thể gọi Cố Viễn Sâm vào theo.

Quý Mạc bỗng thấy mình như bị bỏ rơi, chỉ biết len lén siết chặt tay áo, hàng mi dài nhẹ rung lên. Trong mắt Lục Trạch An thì đúng là kiểu yếu đuối khiến người ta đau lòng. Nếu nói quá lên một chút thì với Lục Trạch An, Quý Mạc chính là kiểu dâu tây ngọt ngào ở nhân gian.

Lục Trạch An không nhịn được buột miệng khen: "Cậu xinh thật đấy, còn thơm nữa." Cậu ta hơi cúi người lại gần hít nhẹ mùi hoa hồng.

Người ta bảo Omega có hương hoa hồng là kiểu tiểu yêu tinh, quyến rũ chết người. Nhưng Lục Trạch An lại không thấy vậy. Cậu chỉ thấy Quý Mạc vừa thẹn thùng vừa kín đáo, giống một bông hoa đẹp tinh khiết, trên mi còn đọng lại giọt lệ, chỉ cần khẽ chạm là sẽ rơi ngay lập tức.

"Tôi là Lục Trạch An, cậu tên gì?" Cậu ta không chút kiêng dè ngồi luôn lên bàn trà đối diện.

Quý Mạc lúc này mới như chợt tỉnh ra, thì ra người này chính là Lục Trạch An, người mà trước giờ chỉ từng nghe Cố Viễn Sâm nhắc đến trong email, hôm nay là lần đầu được gặp mặt.

c** nh* nhẹ trả lời: "Tôi tên là Quý Mạc."

Vừa nghe xong, Lục Trạch An tròn xoe mắt: "Là cậu à!"

"Cậu quen tôi sao?" Quý Mạc khịt khịt mũi, tâm trạng đã ổn định hơn nhiều. Cậu dịu dàng nhìn Lục Trạch An, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, liền ngượng ngùng cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung: "Ờm... sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế..."

Lục Trạch An gãi gãi cằm, khoanh tay lại: "Cậu nhìn khác so với trong ảnh đấy. À, tôi từng xem ảnh của cậu rồi, là ảnh chụp chung với anh Viễn Sâm. Hồi đó anh ấy còn là một tên mập ú, cậu nhớ không? Mỗi lần tôi đến chơi đều thấy ảnh hai người trong phòng anh ấy. Mấy năm trước hình như ảnh bị dọn đi rồi. Không ngờ cậu lớn lên lại thay đổi nhiều như vậy."

Trước sự nghi ngờ của Lục Trạch An, Quý Mạc vô thức siết chặt tay lại, may là tay áo đủ dài che được sự căng thẳng của cậu.

Đúng là... cậu bây giờ chẳng giống chút nào với "mình" trong bức ảnh ngày xưa.

Cậu không đáp lại, còn Lục Trạch An thì lại tiếp tục luyên thuyên: "Mà anh Viễn Sâm cũng thay đổi nhiều thật. Ai mà ngờ cậu ấm nhà họ Cố bảnh bao như giờ, ngày xưa lại từng là một cục mỡ cơ chứ, ha ha ha."

Vừa dứt lời, đã bị Cố Viễn Sâm người đang mang sữa nóng đến lườm cho một cái muốn đóng băng cả phòng.

"Trạch An, ba tôi bảo cậu vào bếp xem thử tối ăn gì." Cố Viễn Sâm cố ý kiếm cớ đuổi người.

May mà Lục Trạch An vô tâm vô phế, nghe mấy câu là bị lừa vào bếp ngay, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chú Viễn có biết nấu ăn đâu mà hỏi."

Cố Viễn Sâm đặt ly sữa nóng lên bàn trà, còn bản thân thì ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Quý Mạc khẽ mím môi.

Cố Viễn Sâm nói: "Uống lúc còn nóng đi." Rồi lại bổ sung thêm một câu: "Là ba tôi bảo tôi pha cho cậu."

Thế nhưng Quý Mạc lại bắt được trọng điểm: "Là học trưởng pha à?"

"..."

"Cảm ơn học trưởng, em uống ngay đây." Giọng Quý Mạc hơi khàn khàn, cậu cẩn thận nâng ly sữa nhấp từng ngụm nhỏ như thể không nỡ uống nhanh. "Học trưởng, ngon lắm."

Khi cậu nói câu này vẻ mặt có hơi ngốc nghếch, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sắc ấm, làm dịu đi sự tẻ nhạt giữa hai người lúc đó.

"Chỉ là một ly sữa thôi."

"Nhưng thật sự rất ngon." Quý Mạc nói bằng giọng rất chân thành. Đây là lần đầu tiên có người pha sữa nóng cho cậu uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!