"Quý Mạc!" Cố Viễn Sâm gần như lao đến. "Sao vậy?!"
"Em... em không cẩn thận bị ngã..." Quý Mạc đau đến mức mồ hôi lạnh vã ra, nước mắt cũng theo đó không kìm được mà tuôn xuống. Cậu cố nén tiếng nức nở, vai run lên từng hồi, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, phản chiếu dáng vẻ lo lắng của Cố Viễn Sâm.
Cố Viễn Sâm lập tức bế cậu lên, hai tay siết chặt cậu trong vòng tay mình, tim như lửa đốt lao nhanh ra khỏi tòa nhà. Má Quý Mạc lấm lem nước mắt, dán sát vào lồng ngực anh, ngửi thấy hương trà đắng nhàn nhạt quen thuộc.
Đó là pheromone của Cố Viễn Sâm, bởi vì có độ tương thích rất cao với pheromone của Quý Mạc nên đã tạo ra tác dụng trấn an nhẹ.
Quý Mạc không dám chạm vào anh, chỉ siết chặt lấy cổ áo mình, môi trắng bệch mấp máy nghẹn ngào: "Anh... anh Viễn Sâm, đau quá..."
Cậu cắn chặt răng, trán nhẹ nhàng cọ vào ngực Cố Viễn Sâm, như thể đang tìm kiếm một chút dịu dàng và mong anh tiết ra thêm pheromone để xoa dịu cơn đau.
Đây là thuốc giảm đau duy nhất của cậu lúc này, thứ duy nhất có thể khiến cậu bình tâm lại đôi chút.
Cố Viễn Sâm nhíu mày, trầm giọng nói: "Cố chịu một chút."
"Đau lắm." Quý Mạc nghiến răng, vừa khóc vừa cầu xin: "Anh Viễn Sâm, em đau quá..."
Cố Viễn Sâm không trả lời, chỉ cắn răng ôm chặt cậu chạy ra khỏi giảng đường. Đúng lúc đó Tiêu Thừa cũng vừa làm xong việc, từ xa đi tới và chạm mặt hai người.
Cố Viễn Sâm quát: "Tiêu Thừa! Mở xe, đưa cậu ấy đến bệnh viện trường!"
Vừa dứt lời, Cố Viễn Sâm ném chìa khóa xe cho Tiêu Thừa rồi ôm Quý Mạc ngồi vào ghế sau.
Quý Mạc co người lại trong lòng anh, mắt cá chân cậu đã sưng lên rõ rệt. Tiêu Thừa đành làm tài xế bất đắc dĩ, bằng lái của cậu là mới lấy hồi hè năm lớp 12, tay lái còn non, trên đường đến phòng y tế trường còn rẽ lạc mất ở một ngã rẽ.
Quý Mạc đau đến phát run, sắc mặt trắng bệch như giấy. Cậu biết dù mình có khóc lóc thế nào cũng chẳng mong chờ được Cố Viễn Sâm tiết ra pheromone để an ủi, thế là dần dần cậu cũng im lặng lại, chỉ còn thân thể vẫn không ngừng run rẩy, chẳng rõ là vì đau hay vì sợ.
Cậu nép sát vào Cố Viễn Sâm, nước mắt đã thấm đẫm cả áo anh.
"......"
Mùi hương hoa hồng thoang thoảng dần tỏa ra từ người Quý Mạc. Trong không gian chật hẹp của xe, hương thơm gần như quấn lấy lý trí của Cố Viễn Sâm. May mà khả năng kiềm chế của anh rất tốt, còn Tiêu Thừa thì không được như vậy.
Dù độ tương thích tin tức tố giữa cậu và Quý Mạc rất thấp, nhưng trong không khí ngột ngạt này, mùi hương Omega nồng nàn khiến Tiêu Thừa cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Cậu khẽ ho một tiếng, cố tình phá vỡ sự im lặng: "Tôi mở cửa sổ chút được không?"
"Gió lớn quá." Cố Viễn Sâm liếc nhìn mồ hôi lạnh trên trán Quý Mạc từ chối Tiêu Thừa, sau đó cúi đầu khẽ nói với Quý Mạc: "Kiểm soát lại pheromone của cậu."
Lời vừa dứt, cơ thể Quý Mạc rõ ràng khẽ run lên một cái. Cậu vội vàng đưa tay lục tìm trong túi muốn lấy thuốc ức chế ra. Nhưng vì đau đến mơ màng, thần trí rối loạn, cậu lục mãi vẫn không tìm được. Ngón tay run rẩy một cách vô vọng: "Anh... Viễn Sâm..."
Cậu chỉ mong Cố Viễn Sâm có thể giúp mình một chút, không cần làm gì to tát, cũng không cần bố thí cho cậu dù chỉ một chút pheromone, chỉ cần lấy viên thuốc ức chế trong túi ra nhét vào miệng cậu là được.
Tiếc là Cố Viễn Sâm không làm vậy.
Quý Mạc tuyệt vọng đưa tay tiếp tục lục tìm thuốc ức chế. Cậu càng căng thẳng, hương hoa hồng từ pheromone lại càng mất kiểm soát. Dù sao mùi hương này cũng không phải là mùi bẩm sinh của cậu, lúc cậu yếu đuối nó lại càng trở nên ngông cuồng, như đang trừng phạt cậu, cũng như giễu cợt hành động không biết tự lượng sức mình.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy hối hận, hối hận vì đã cố ý ngã xuống, hối hận vì khiến chân mình bị thương.
Bởi vì Cố Viễn Sâm căn bản là một người máu lạnh vô tình.
"Anh ấy sẽ không bao giờ thích mày nữa đâu." Âm thanh ấy vang lên bên tai Quý Mạc, vừa khinh miệt vừa khiêu khích, như vọng ra từ một khe nứt tối tăm trong vực sâu. Câu nói mà người từng gửi email đầy ác ý đến cho Cố Viễn Sâm đã viết.
Quý Mạc nhớ rất rõ.
Chính kẻ đó đã phá hủy tất cả, vì ghen tị và căm ghét..............
Quý Mạc biết rõ bản thân đang gây phiền toái, lại còn không kiểm soát được pheromone vào lúc này, chẳng khác nào khiến hình tượng của mình trong mắt Cố Viễn Sâm sụp đổ hoàn toàn. Nước mắt vốn là thứ vô dụng nhất, thừa thãi nhất, vậy mà cậu lại bắt đầu khóc, khóc không thành tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!