Chương 12: (Vô Đề)

Quý Mạc vịn tường bước ra khỏi giảng đường, đau đến mức phải hít vào một hơi lạnh.

Bởi vì cố gắng đi mấy bước vừa rồi, nên giờ chân cậu đau buốt thấu xương. Trán đầm đìa mồ hôi, Quý Mạc cố gắng tìm một chiếc ghế nghỉ gần đó để ngồi xuống. Xung quanh có không ít sinh viên qua lại, nhưng chẳng ai đến hỏi han cậu một câu.

Ngay cả mấy bạn học cùng lớp khi thấy cậu cũng né tránh, như thể cậu là nhân vật chính trong một câu chuyện thị phi nào đó.

"Đó, chính là cậu ta đấy, mới khai giảng mà đã có người vì cậu ta đánh nhau với học trưởng."

"Học trưởng nào thế?"

"Trông cũng đẹp trai phết, tên gì nhỉ, Quý Mạc đúng không?"

"Ghê gớm thật, nghe nói là đứng thứ hai khi thi vào trường, sau mỗi Tiêu Thừa là thủ khoa chuyên ngành."

...

Phần lớn cũng chỉ là những lời thì thầm bên tai, Quý Mạc không nghe thấy thì cũng chẳng mấy bận tâm. Cậu trông như đã quen với điều đó, lặng lẽ ngồi một mình, ánh mắt có phần trống rỗng, tựa như lúc này trong đầu không còn gì để nghĩ đến nữa.

Một lúc sau cậu sờ lên bụng, cảm thấy hơi đói. Từ sáng đến giờ cậu chưa uống lấy một ngụm nước.

Cơn đói cồn cào gần như khiến cậu không chịu nổi, Quý Mạc chỉ nghĩ đến việc làm sao để quay về ký túc xá. Nghĩ tới nghĩ lui cậu lại thấy bản thân thật nực cười.

Hai lần trước là vì mưa, cậu cứ lo phải quay về thế nào; lần này thì lại vì bị thương ở chân, vẫn là chuyện làm sao về được. Đã không nhờ vả được Trần Duệ hai lần trước, lần này thôi thì đánh liều nhờ cậu ấy giúp một lần vậy. Quý Mạc thậm chí đã chuẩn bị tâm lý mời Trần Duệ một bữa, còn nghĩ sẵn sẽ đi ăn ở đâu rồi.

Nào ngờ ông trời lại không cho Trần Duệ cơ hội được "ra giá".

Cố Viễn Sâm đến rồi.

Anh đứng ngay giữa sảnh lớn của giảng đường, lúc này hầu hết sinh viên đều đã đi ăn, quanh đó ngoài Quý Mạc ra thì chẳng còn ai khác. Thế nên Cố Viễn Sâm rất nhanh đã tìm thấy cậu.

Lúc này Quý Mạc đang cầm điện thoại trong tay, số của Trần Duệ hiện sẵn trên màn hình, cậu lập tức ngắt cuộc gọi còn chưa kịp kết nối: "Anh... học trưởng?"

"Để tôi đưa cậu về ký túc xá." Cố Viễn Sâm bước tới đứng trước mặt Quý Mạc.

Anh nhìn vào vành mắt đỏ hoe của cậu, quả thật trông như vừa mới khóc xong, trong lòng chợt mềm xuống. Anh đưa tay ra: "Tôi đỡ cậu một chút, xe đỗ ngay bên ngoài."

Quý Mạc ngập ngừng, tim bắt đầu đập nhanh như mắc nghẹn nơi cổ họng. Cái tay mà Cố Viễn Sâm đưa ra đối với cậu mà nói như thể đã vượt qua cả khoảng cách của thời gian và vũ trụ. Cậu dè dặt hỏi: "Anh... học trưởng, anh đến đây là vì em sao?"

Anh đang lo cho em sao?

Cố Viễn Sâm mặt lạnh như tiền: "Cậu đã chắn bóng cho tôi, tôi chỉ trả ơn thôi."

Thì ra là vậy... Tim Quý Mạc bỗng lạnh đi một nhịp, nhưng vẫn còn lưu lại chút ấm áp. Lần trước là vì một chiếc ô, lần này là vì một quả bóng rổ. Chưa lần nào là vì Cố Viễn Sâm thực sự quan tâm đến cậu.

Quý Mạc biết bản thân không nên quá tham lam, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cậu sẽ không thể không mong đợi.

Mỗi một hành động của Cố Viễn Sâm đều khiến cậu ngộ nhận về vị trí của mình trong lòng anh.

Cậu không đưa tay ra đón lấy bàn tay mà anh ban phát. Giọng cậu trầm như một miếng bọt biển thấm đẫm nước, đầy áy náy: "Chuyện sáng nay là do em sai. Em không nên nói chuyện hôn ước giữa hai chúng ta ra ngoài. Cái ơn này em không cần đâu, anh cũng không nợ em gì cả. Giờ đã giữa trưa rồi, anh đi ăn đi. Em ngồi nghỉ một chút là có thể tự về được rồi, em không sao."

Ghế nghỉ bên cạnh Quý Mạc vang lên một câu hỏi lạnh lùng: "Em đã nói với bao nhiêu người?"

"Gì cơ ạ?"

"Chuyện hôn ước."

Nhắc đến chuyện đó, trong lòng Quý Mạc lập tức dâng lên một cơn ấm ức. Cậu c*n m** d*** một cái, khẽ nói: "Chỉ với mình cậu ta."

Sau đó cậu vội vàng giải thích: "Dạo gần đây cậu ta cứ theo đuổi em mãi, làm phiền đến mức em chịu không nổi mới đem chuyện hôn ước ra nói. Học trưởng, em thật sự không cố ý đâu. Những lời anh từng nói em vẫn nhớ mà. Còn về việc tại sao cậu ta lại đoán được là anh... chuyện đó em..." Quý Mạc không dám ngẩng đầu nhìn Cố Viễn Sâm, cứ có cảm giác mình đã làm sai, không đủ mặt mũi để đối diện anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!