[Chăm con mỗi ngày
- đúng là ghi chép vụn vặt thật]
Việc mà Cố Noãn hai tuổi hai tháng thích nhất, chính là vào những ngày đông lạnh giá được cuộn tròn trong chiếc ghế sofa mềm mại, bám lấy tay Quý Mạc để ăn dâu tây.
Bé là một Omega mang pheromone hương dâu, nên loại trái cây yêu thích nhất dĩ nhiên cũng là dâu tây.
Quý Mạc luôn chọn những quả to nhất để đút, để bé cắn phần đầu ngọt nhất. Còn phần cuống ở cuối vốn không ngọt lắm bé thường sẽ bỏ lại không ăn. Điều này khiến Cố Noãn từ bé đã luôn nghĩ phần cuối của quả dâu là thứ không thể ăn được.
Cho đến một ngày nọ, Cố Noãn đột nhiên bắt đầu có một hành động vô cùng kỳ lạ.
Bé ăn dâu tây xong sẽ cắn một phát vào phần đầu ngọt lịm rồi hí hửng mang phần cuống còn lại đi "hiếu kính" cha ruột của mình là Cố Viễn Sâm. Bé nhón chân lên, vui vẻ nói: "Cha ăn đi! Ăn nè nè!"
Hoặc là, bé sẽ cầm một quả dâu đưa cho Quý Mạc cắn mất phần đầu trước, rồi lại cầm phần còn lại chạy đi đưa cho Cố Viễn Sâm, phấn khởi reo lên: "Cha! Ăn đi ạ!"
Tội nghiệp Cố Viễn Sâm, ban ngày phải vất vả làm việc ở công ty, tối về nhà cũng chỉ được ăn... phần đuôi của dâu tây.
Nếu như Cố Viễn Sâm dám cầm dâu trên bàn trà lên, định cho nguyên quả vào miệng, Cố Noãn sẽ lập tức lạch bạch chạy tới, vừa chạy vừa hét to: "Không được ăn! Cha không được ăn!"
Nhìn cái dáng hùng hổ ấy, ai không biết còn tưởng Cố Viễn Sâm đang tính nhét chất độc vào miệng mình vậy.
Chỉ thấy Cố Noãn "giật" lại quả dâu trong tay cha, ngoan ngoãn cắn phần đầu ngọt mất rồi mới nhét phần còn lại vào tay anh, nhiệt tình nói: "Cha ăn!"
Cố Viễn Sâm: "..."
Người ta thường nói trẻ con tầm hai, ba tuổi sẽ có hành vi bảo vệ đồ ăn, Cố Viễn Sâm và Quý Mạc cũng nghĩ rằng Cố Noãn là không muốn ai đụng vào đồ ăn vặt của mình. Vì vậy, Quý Mạc còn kiên nhẫn dạy dỗ bé mấy lần, bảo rằng phải biết chia sẻ.
Cậu bé Cố Noãn nhỏ xíu, ngồi bệt trên thảm, hai tay ôm lấy bàn chân ngẩng đầu nghe ba dạy bảo với vẻ mặt lơ mơ nửa hiểu nửa không.
Cuối cùng, bé lớn tiếng đáp lại Quý Mạc: "Em bé biết chia sẻ!"
Quý Mạc nắm lấy bàn tay nhỏ của bé: "Đúng rồi, em bé phải biết chia sẻ, dâu tây cũng phải chia cho cha ăn nhé."
Cố Noãn vỗ tay cái bốp, hớn hở nói: "Cho cha ăn nè!"
Nói rồi, bé cầm lấy một quả dâu đồ chơi bên cạnh đặt lên chiếc đĩa đồ chơi nhỏ đưa cho Quý Mạc: "Ba ăn!"
Quý Mạc làm bộ cắn một miếng: "Ngon quá, cảm ơn con."
Cố Noãn cười khúc khích, rồi chui tọt vào lòng Quý Mạc nũng nịu đòi ôm: "Ba ơi bế~ ba thơm thơm con~"
Cố Noãn chỉ mới hơn hai tuổi một chút, khả năng biểu đạt vẫn chưa thật sự rõ ràng. Bé học nói sớm, nhưng trong khoản diễn đạt thì lại chậm hơn so với mấy bạn nhỏ khác.
Vì vậy, nhiều lúc Quý Mạc cũng không rõ bé có thực sự hiểu lời mình nói hay không.
Bởi vì bé con nhà họ Cố vẫn cứ như trước, chỉ đưa phần đuôi dâu tây cho Cố Viễn Sâm ăn mà thôi. Điều này khiến Quý Mạc vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ đành cho là do bé quá mê dâu tây nên chẳng nỡ chia phần ngon nhất.
Nhưng điều lạ hơn là hễ Quý Mạc ăn dâu, Cố Noãn lại không ngăn cản gì cả. Bé chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ ba ăn xong rồi chìa tay xin... phần đuôi dâu còn lại.
Quý Mạc càng nghĩ càng không hiểu nổi, cho đến khoảng một tháng sau, khi khả năng nói của Cố Noãn tiến bộ rõ rệt, cuối cùng cậu cũng nghe thấy bé nói ra một câu: "Cha thích mà, em bé chia sẻ!"
Khoảnh khắc đó, Quý Mạc như có luồng sáng lóe lên trong đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Còn nhớ mấy ngày đầu khi dâu tây mới vào mùa, Cố Viễn Sâm đã mua về khá nhiều. Dâu trong vườn nhà vẫn chưa chín để ăn, nhưng miếng dâu tây tươi đầu tiên anh không muốn để Quý Mạc bỏ lỡ.
Cuộc sống sau hôn nhân của hai người rất đỗi ngọt ngào, chuyện đút trái cây cho nhau từ lâu đã trở thành điều quen thuộc.
Ai mà ngờ được, hôm đó không biết Cố Viễn Sâm bị gì, ngay khoảnh khắc Quý Mạc vừa cắn xong phần đầu của quả dâu, anh liền đưa tay ăn luôn phần đuôi còn lại trong tay cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!