Kỳ ph*t t*nh đầu tiên sau khi tuyến thể của Quý Mạc hồi phục đến một cách hoàn toàn bất ngờ, thậm chí còn sớm hơn dự kiến ba ngày. Pheromone không bị ức chế tựa như lũ lớn vỡ đê tràn ngập toàn bộ biệt thự.
Sau một thời gian dài sống cùng Cố Viễn Sâm, người có độ tương thích lên tới 90%, pheromone trong cơ thể Quý Mạc như những tia lửa bị dồn nén, chỉ chờ tiếp xúc với không khí liền bùng lên dữ dội, từ làn da mẫn cảm mà tràn ra mãnh liệt, cuồng loạn.
Cố Noãn từ trước đến nay chỉ quen với pheromone dịu dàng của ba, giờ đây bị mùi hương hoa sơn chi nồng đậm và ngập tràn h*m m**n chiếm hữu trong kỳ ph*t t*nh dọa cho bật khóc thét.
Dì Trương quýnh quáng đến mức mồ hôi đầm đìa, vội vàng đưa bé về phòng ngủ bên cạnh để dỗ dành. Đồng thời bà cũng gọi ngay cho Cố Viễn Sâm báo tin.
Quý Mạc đã run rẩy trở về phòng ngủ, co người lại trong chăn mềm vẫn còn lưu lại pheromone của Cố Viễn Sâm. Hai má cậu đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên. So với lần trước bị ép ph*t t*nh bởi pheromone hoa hồng, lần này pheromone hoa sơn chi của cậu như một sợi dây treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Nắm không được, kéo không xong, khó chịu đến mức như muốn chết đi.
Từng đợt sóng lớn cuộn trào đánh thẳng vào trái tim đang run rẩy. Pheromone này vào lúc chỉ có một mình chẳng khác gì một lưỡi dao đang hành hạ Quý Mạc từng chút một.
Sóng to gió lớn dội vào nội tâm run rẩy của Quý Mạc, pheromone như một lưỡi câu móc ngược, khi chỉ có một mình, nó chính là hung thủ khiến Quý Mạc bị tổn thương.
Chỉ có mùi trà đắng nhàn nhạt còn vương lại trên chăn đệm mới có thể xoa dịu ngọn lửa d*c v*ng đang thiêu đốt trong người Quý Mạc lúc này.
d**ng v*t dưới lớp quần ngủ rộng thùng thình ngẩng đầu, tuy không to cứng bằng của Alpha nhưng cũng đủ để dựng thành một cái lều nhỏ. Quý Mạc xấu hổ đưa tay v**t v*, x** n*n nó. Thế nhưng tay cậu như mất hết sức lực, dù làm thế nào cũng không thể xoa dịu được cảm giác khao khát mãnh liệt ở thời điểm không có chồng cạnh bên.
Thậm chí, so với d**ng v*t phía trước, thứ mà Quý Mạc càng muốn x** n*n hơn lại chính là hậu huyệt đã ướt đẫm của mình.
Quý Mạc vùng vẫy kéo quần ngủ xuống nửa chừng, thân thể đã từng trải qua nhiều lần ** *n khiến cậu thành thạo đưa ngón tay tiến vào phía sau. Cảm giác tê dại mới chỉ là khởi đầu, nhưng ngón tay làm sao có thể sánh được với kh*** c*m mà Cố Viễn Sâm từng mang đến cho cậu.
"Anh ơi..." Quý Mạc bật gọi, nước mắt thấm ướt cổ áo. Là một Omega, kỳ ph*t t*nh đối với cậu là một cuộc chờ đợi dài dằng dặc, vừa đói khát vừa tuyệt vọng.
Cậu đang chờ Alpha của mình.
Chờ anh đến đánh dấu cậu.....
Nhận được cuộc gọi, Cố Viễn Sâm lập tức bỏ dở công việc trong tay, lao xe như bay trở về biệt thự.
Chỉ hơn hai mươi phút ngắn ngủi tay chân anh đã lạnh toát. Bởi vì để đợi dấu ấn của anh, Quý Mạc gần đây không uống thuốc ức chế. Điều đó có nghĩa là cậu đã phải chịu đựng cơn ph*t t*nh một mình suốt hơn hai mươi phút.
Ngay khi Cố Viễn Sâm vừa bước vào biệt thự, dì Trương đã vội vàng chạy tới đón: "Thiếu gia, đây là thuốc ức chế bác sĩ kê. Uống vào rồi đợi hai mươi phút mới được vào trong!"
Đứa bé trong phòng ngủ khóc ré lên, dì Trương lập tức đặt thuốc ức chế xuống rồi vội vã chạy trở lại.
Với một ký hiệu có độ tương thích cao, Alpha rất có thể sẽ mất hoàn toàn ý thức trong suốt kỳ ph*t t*nh, chỉ còn lại bản năng dã thú bị pheromone điều khiển.
Vì vậy, trong tình huống như thế này, Alpha tốt nhất nên uống hai viên thuốc ức chế, nếu không sẽ rất dễ làm tổn thương Omega vô cùng nhạy cảm đang trong kỳ ph*t t*nh. Hơn nữa cả Cố Viễn Sâm và Quý Mạc đều là lần đầu tiên trải qua kiểu đánh dấu có độ tương thích cao như vậy, cả hai đều không có kinh nghiệm.
Vì thế, Cố Viễn Sâm càng thêm nôn nóng, vội vàng nuốt chửng hai viên thuốc ức chế. Ngay lúc này đây, Quý Mạc đang ở ngay sau cánh cửa phòng đóng chặt ấy.
Lờ mờ, Cố Viễn Sâm dường như nghe thấy tiếng r*n r* đầy đau đớn của Quý Mạc vang lên từ bên trong.
Anh lập tức bước nhanh về phía trước, căng thẳng siết chặt tay nắm cửa.
Không thể chần chừ thêm được nữa. Từ lúc kỳ ph*t t*nh bắt đầu cho đến khi thuốc ức chế phát huy tác dụng, Quý Mạc đã phải chịu đựng hơn bốn mươi phút. Với một Omega, đó thực sự là một kiểu tra tấn khủng khiếp như địa ngục.
Cố Viễn Sâm cố gắng dằn xuống mọi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, anh tin rằng mình có thể kiểm soát được pheromone này. Vì vậy ngay trước giây phút mở cửa, anh tự nhủ một cách bình tĩnh: "Phải giữ lý trí, tuyệt đối không được làm tổn thương Quý Mạc."
Phải giữ lý trí.
Anh không ngừng tự nhủ phải giữ lý trí, thế nhưng ngay khi cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, hương hoa sơn chi nồng nàn lập tức ập đến nuốt chửng lấy anh. Pheromone trong cơ thể bùng phát như dã thú gào thét, điên cuồng cào xé, hoàn toàn nhấn chìm Cố Viễn Sâm.
Có lẽ là vì hai viên thuốc ức chế chưa kịp phát huy tác dụng, hoặc cũng có thể là do độ tương thích 90% quá mức dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, đầu óc Cố Viễn Sâm như bị hút rỗng, không còn nhớ được điều gì nữa.
Bản năng dẫn dắt anh như một con dã thú, lảo đảo, mất kiểm soát.
Hành vi trở nên thô bạo, tàn nhẫn, xa lạ và đầy đau đớn. Quý Mạc co quắp trên giường, không còn chút ý thức hay khả năng kháng cự nào. Cậu như con mồi nằm gọn trong miệng Cố Viễn Sâm, để mặc anh tham lam chiếm hữu và ngấu nghiến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!