Khi Cố Noãn ba tuổi, đó là lần đầu tiên bé được gặp Hàn Sâm một cách chính thức.
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt ấy khiến Cố Noãn sợ đến mức trốn ra sau lưng Quý Mạc, đôi mắt to tròn tràn đầy tò mò mà dè chừng nhìn về phía Hàn Sâm.
"Chú đã một năm rồi không quay lại nước C, thằng bé không còn nhớ chú nữa." Quý Mạc vừa xoa đầu Cố Noãn, cậu nhóc như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng dính lấy mình, vừa dịu giọng nói: "Tiểu Noãn, lại đây chào người lớn nào."
Cố Noãn chu môi tỏ vẻ ấm ức.
"Không phải ba đã dạy con rồi sao?" Quý Mạc kiên nhẫn dỗ dành.
Nhưng Cố Noãn vẫn lắc đầu, rụt rè nép sau ghế sofa. Sau đó, bé chạy đi như chú thỏ nhỏ, rời khỏi phòng khách. Dì Lý người chăm bé lập tức theo sau, lo bé bị vấp ngã.
Hàn Sâm thấy vậy, bật cười: "Lá gan nhỏ quá, không giống cháu hồi nhỏ lắm, nhưng mặt mũi thì giống cháu đấy."
Quý Mạc xấu hổ đáp: "Bình thường không như vậy đâu, chắc là vì còn chưa quen với chú. Đợi thằng bé lớn thêm chút, cháu sẽ dẫn nó sang nước H thăm chú thường xuyên."
"Bên chú toàn là mấy chuyện làm ăn trong bóng tối, cháu mà đưa trẻ con theo thì thôi, càng ít càng tốt." Hàn Sâm nhấp một ngụm trà: "Lần này chú về nước C có chút việc cần xử lý, tiện thể ghé thăm cháu luôn."
Nhưng mà đã ghé thăm thì thôi, đằng này Hàn Sâm còn mang theo cả đống quà, toàn là đồ chơi trẻ con.
Nói trắng ra là trong lòng vẫn canh cánh nhớ tới Cố Noãn.
Chỉ có điều, nhà họ Cố đâu thiếu đồ chơi. Cố Viễn Sâm cưng chiều con trai tới mức suýt nữa đã cho xây nguyên một khu vui chơi tại gia, may là bị Quý Mạc cản lại.
Hàn Sâm nhìn quanh một lượt, phát hiện khắp phòng khách đều có dấu vết của trẻ nhỏ, chỗ nào cũng thấy đồ chơi.
"Dạo này thế nào? Trường học có bận không?" Hàn Sâm hỏi Quý Mạc.
So với trước kia, tính tình của Quý Mạc đã dịu dàng hơn rất nhiều, không còn giống một con nhím lúc nào cũng xù lông nữa. Những ngày tháng sống trong vòng tay gia đình đã dần giúp cậu gỡ bỏ lớp phòng bị trên người.
"Cũng tạm ổn ạ. Đợi học xong cao học, cháu sẽ vào viện nghiên cứu làm chính thức." Nói rồi, Quý Mạc hỏi: "Chú Sâm, khi nào chú về lại nước H ạ?"
"Ngày mai."
"Vậy tối nay chú ở lại ăn cơm đi ạ. Hình như cũng lâu rồi chúng ta chưa cùng ăn một bữa."
Không ngờ Hàn Sâm lại không từ chối. Trước đây ông vốn không thích ở lại dùng bữa ở nhà họ Cố.
Dì Trương biết tin ông tới chơi, đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn. Biết ông thích hải sản, bà còn cất công đến khu chợ hải sản khá xa để mua về.
Cố Viễn Sâm nghe tin Hàn Sâm ghé nhà, nên cũng tranh thủ tan làm sớm để về.
Vừa bước vào cửa, Cố Noãn đã lẫm chẫm chạy tới, giọng non nớt ngọt lịm: "Cha ơi...i...i...i~~"
"Ơi, bảo bối của cha đây rồi!" Cố Viễn Sâm lập tức bế bổng con trai lên, ôm vào lòng hôn một cái lên trán. Cố Noãn bị chọc cười khanh khách, cứ bám dính lấy cha không chịu xuống.
Cố Viễn Sâm bế con đi đến trước mặt Hàn Sâm: "Chú Sâm, lâu rồi không gặp."
Hàn Sâm gật đầu: "Đúng là lâu thật."
Cố Noãn nằm trong lòng cha rụt rè liếc nhìn Hàn Sâm một cái.
Hàn Sâm cũng nghiêng đầu nhìn bé, cố gắng làm cho ánh mắt mình trông hiền hòa hơn một chút. Nhưng Cố Noãn chẳng nể mặt chút nào, lập tức vùi mặt vào vai Cố Viễn Sâm trốn thật kỹ.
Có lẽ là vì vết sẹo trên mặt Hàn Sâm khiến bé sợ.
Điều đó khiến Hàn Sâm hơi lúng túng. Ông cũng không muốn dọa trẻ con, nên cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với Cố Noãn. Nhưng chẳng hiểu sao thằng bé vừa sợ ông, lại cứ thỉnh thoảng len lén nhìn ông, làm Hàn Sâm đứng cũng dở, ngồi cũng không xong, né tránh cũng kỳ, không né lại càng kỳ hơn.
Bữa cơm tối ăn khá vui vẻ. Hàn Sâm uống một chút rượu, Quý Mạc nhân tiện sắp xếp sẵn cho ông một phòng ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!