Lục Trạch An nằm nghỉ trong phòng thì người ra kẻ vào tấp nập.
Ai cũng tranh thủ đến nịnh bợ cha cậu, Lục Hành Thư. Nhân lúc Lục Trạch An bị thương, bọn họ như ong vỡ tổ mà kéo đến, khiến cậu nhìn thôi cũng thấy rùng mình. Đến cả phụ huynh mấy đứa bạn tiểu học vốn chẳng bao giờ liên lạc cũng tìm tới thăm, tay xách theo cả giỏ trái cây đắt tiền và mấy hộp đông trùng hạ thảo.
Hạ Thần mặt lạnh như tiền tiễn từng người, cuối cùng phiền quá dứt khoát đóng cửa không tiếp khách nữa.
Lục Trạch An thì tay trái quấn băng, tay phải cẩn thận bưng đĩa cherry ăn: "Ba à, ba đừng cứ giữ bộ mặt lạnh tanh đó mãi, cười cái coi nào."
"Thật ra ba không cười cũng đẹp trai ngời ngời rồi, nam thần đỉnh cấp! Bảo sao cứ mê ba đến hồn xiêu phách lạc!"
"Im miệng."
Chạm phải ánh mắt Hạ Thần, Lục Trạch An lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hạ Thần xưa nay không thích mấy lời nịnh nọt. Anh đau lòng liếc nhìn cánh tay bị thương của con: "Ba đã bảo con rồi, đừng có lúc nào cũng thích làm anh hùng. Giờ thì nhìn xem, bị thiệt thòi chưa. May mà có Tiêu Thừa và Từ Phong ở đó, không thì con tính sao?"
Tết nhất đến nơi rồi mà cũng không để người ta yên lòng.
Lục Trạch An không dám cãi, chỉ lẩm bẩm: "Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được."
Chỉ mới mấy hôm trước thôi, Lục Trạch An đã một mình xử đẹp hai tên lưu manh, đánh cho chúng kêu la thảm thiết.
Thế giới này nói nhỏ thì cũng nhỏ thật, cậu vừa mới hỏi Quý Mạc chuyện về Trần Duệ là thế nào, vậy mà lại gặp đúng người ta trong tình cảnh thế này.
Gia đình Trần Duệ có một cặp phụ huynh ham tiền hơn mạng, khiến cậu ta dù là đêm giao thừa cận kề vẫn phải cật lực đi làm thêm. Mấy hôm nay tan ca muộn, để tiết kiệm tiền, cậu thường xuyên đi tắt về ký túc xá. Kết quả là hôm nay xui xẻo, đụng ngay phải chuyện này.
Cậu ta chỉ là một Omega yếu ớt, không chạy nhanh cũng chẳng đánh nổi ai, lại bị hai tên côn đồ say xỉn bám theo với ý đồ .
Trần Duệ hoảng loạn bỏ chạy, vì quá vội nên còn trẹo cả chân, cà nhắc vừa chạy vừa trốn, cả gương mặt ướt đẫm nước mắt. Con hẻm lúc đêm khuya trở nên yên ắng đến rợn người. Khi Trần Duệ gần như tuyệt vọng, cậu đâm sầm vào một người.
Trần Duệ theo bản năng níu lấy người đó: "Cứu... cứu tôi với! Có người đang đuổi theo tôi!"
Tối nay Lục Trạch An cùng Tiêu Thừa đến tìm Từ Phong uống rượu, quán nằm trong con hẻm này là tiệm của bạn Từ Phong, hiếm khi mở cửa muộn như vậy vì họ. Lục Trạch An có hơi ngà say, đầu óc nặng trĩu, nhân lúc Tiêu Thừa vào nhà vệ sinh, cậu ra ngoài hóng gió, ai ngờ lại bị Trần Duệ đâm trúng ngay ngực.
"Trần Duệ?"
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một cảnh tượng kịch tính như phim đang diễn ra.
Trần Duệ lắp bắp hỏi: "Anh... anh biết tôi sao?"
Lục Trạch An thầm nghĩ: Má, đừng nói là biết, tôi còn điều tra cậu đến mười tám đời tổ tiên rồi ấy chứ. Chính cậu là cái thằng hồ ly tinh định quyến rũ Tiêu Thừa nhà tôi đúng không?!
Nhưng ngoài mặt, vì say quá nên cậu nói lắp bắp: "T
-tất nhiên là biết cậu rồi!"
Trần Duệ ngước lên, đôi mắt ngấn lệ trông tội nghiệp vô cùng.
Lục Trạch An thấy lòng mềm nhũn, không buông lời cay nghiệt nữa. Tim Lục Trạch An mềm nhũn, thế là thôi, chẳng mắng nổi nữa.
Hai tên du côn phía sau thấy Lục Trạch An cũng là một Omega lập tức lấy lại can đảm. Mùi pheromone đào mật thoang thoảng từ người cậu do ảnh hưởng của rượu, khiến hai tên đó càng thêm to gan tính chia nhau mỗi đứa kéo một người.
Trần Duệ sợ đến mức hồn bay phách lạc, ngã nhào xuống đất: "Anh... anh mau chạy đi!"
Chân cậu đã trật, không thể chạy nổi nữa, nhưng dù thế nào cũng không thể liên lụy đến người khác.
Thế mà trong hoàn cảnh như vậy, Trần Duệ vẫn còn nghĩ đến người khác, còn có thể bảo Lục Trạch An chạy trước. ái tính cách nghĩ cho người khác ấy khiến Lục Trạch An bốc hỏa, không thèm quay đầu lại mà quát luôn: "Lo cho mình trước đi!"
Trần Duệ: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!