Chương 11: (Vô Đề)

Trong những ngày sau đó, Quý Mạc gần như không thể bước chân ra khỏi phòng, đến cả cơ hội đi nghe giảng lớp của Cố Viễn Sâm cũng không có. Uông Triết bám riết lấy cậu như kẹo cao su dính chặt, theo đuổi đến mức không biết xấu hổ là gì, đến cả Trần Duệ nhìn cũng thấy khó chịu.

Từ sau chuyện lần trước, Uông Triết vẫn giữ thói quen mỗi ngày tặng một bó hoa hồng. Ban đầu Quý Mạc còn nhờ người đem trả lại, nhưng về sau thì không buồn khách sáo nữa, cứ nhận được là cậu lập tức ném vào thùng rác gần nhất.

Dù người khác có muốn nhận thay, Quý Mạc cũng không đồng ý. Cậu cảm thấy nếu để hoa được đưa đi từ tay mình, thì chẳng khác nào mình đã chấp nhận.

Điều khiến người ta càng thêm chán ghét là Uông Triết từng khoe khoang với Quý Mạc rằng, cậu ta tên là "Uông Triết" chính là vì làm việc gì cũng "kiên trì không bỏ cuộc".

Ban đầu, Quý Mạc còn lễ phép từ chối, nhưng càng về sau, cậu dần dần bị Uông Triết làm phiền đến mức sinh ra tâm lý chán ghét.

Cũng chính vì cái kiểu theo đuổi lỳ lợm đó mà Quý Mạc bị người ta hiểu lầm thành loại con trai "mặt đẹp giả vờ ngoan ngoãn" để câu kéo, dụ dỗ Uông Triết. Kết quả là trong lớp cậu hầu như chẳng thân được với ai, còn những lời đồn sau lưng thì ngày một nhiều.

Lâu dần, để tránh bị hiểu lầm, Quý Mạc cứ hễ thấy Uông Triết là theo phản xạ tránh né. Nhưng tránh mãi cũng đến lúc gặp rắc rối.

Sáng nay, Quý Mạc có tiết học bắt buộc đầu tiên. Vừa bước ra khỏi ký túc xá cậu liền chạm mặt Uông Triết đang đứng chờ sẵn ở cửa. Quý Mạc không đổi sắc mặt, giả vờ như không thấy cắm đầu bước nhanh qua.

Uông Triết tay xách bữa sáng, lập tức theo sau: "Cậu ngày nào cũng né tôi, tôi hết cách mới phải biến thành tên b**n th** sáng sớm ngồi canh trước cửa phòng cậu đấy!"

"Cậu đừng theo tôi nữa."

"Ai bảo bình thường cậu cứ trốn tôi? Giờ còn sớm, ăn sáng đã rồi đi học được không?"

"Uông Triết, tôi ngay từ đầu đã biết chuyện cậu cá cược với người khác rồi." Quý Mạc rốt cuộc không nhịn được nữa buộc phải nói ra: "Hơn nữa, tôi đã có hôn ước. Dù thế nào cũng không thể đồng ý với cậu."

Nghe đến "cá cược", Uông Triết hơi chột dạ, lại nghe đến "hôn ước", lập tức nổi hứng:

"Cậu đính hôn với ai cơ? Có phải người trong trường mình không?"

"Không liên quan đến cậu." Quý Mạc lạnh mặt bỏ đi.

Uông Triết đuổi theo, chủ động nhận lỗi với giọng nịnh nọt: "Chuyện cá cược là tôi sai, tôi nhận. Nhưng cậu không giống những Omega mà tôi từng gặp. Tôi... Quý Mạc, tôi thật lòng thích cậu đấy, Quý Mạc... tôi..."

Hắn vừa nói vừa hối hận vì cái miệng vụng về của mình, bực bội gãi đầu: "Không lẽ cậu giận vì vụ cá cược nên mới bịa ra chuyện hôn ước để đuổi tôi?"

"Tôi không nói dối." Quý Mạc nghiêm túc, nhìn thế nào cũng không giống đang nói chơi. "Cậu đừng tốn công với tôi nữa. Vì cậu mà mọi người bắt đầu bàn tán sau lưng tôi, chuyện này đã khiến tôi cực kỳ phiền phức."

"Gì cơ? Mọi người nói gì cậu á?" Uông Triết thật sự không biết chuyện đó.

"Giờ cậu biết rồi đấy, liệu cậu có thể tránh xa tôi ra một chút không?" Lời lẽ của Quý Mạc tuy rất cứng rắn, nhưng khuôn mặt lại vẫn là dáng vẻ bị ép đến đường cùng, như sắp khóc đến nơi, khiến người ta nhìn mà thấy xót xa.

Uông Triết bị chặn họng không thốt nổi câu nào đành im lặng một lúc. Hai người một trước một sau tiếp tục bước đi, chẳng ai lên tiếng.

Đi được vài bước, Uông Triết càng lúc càng thấy bực, giày đá nhẹ vào một viên sỏi dưới đất. Nếu Quý Mạc thật sự có hôn ước, thì việc hắn mặt dày theo đuổi như thế còn có nghĩa lý gì? Nhưng hắn lại lo Quý Mạc chỉ đang bịa chuyện, nếu dễ dàng tin thì chẳng phải hắn quá ngu sao?

Đang loay hoay không biết mở lời thế nào, thì thấy Quý Mạc đột ngột khựng lại.

Từ xa, Quý Mạc đã trông thấy Cố Viễn Sâm đang cùng Từ Phong và mấy người bạn khác cầm bóng rổ vừa cười vừa nói đi về phía sân bóng.

Sáng sớm sân bóng chưa có ai, Từ Phong đã ngứa tay từ lâu, hôm nay khó khăn lắm mới rủ được đủ người chơi, còn lôi kéo được cả Cố Viễn Sâm, người bình thường gọi mãi cũng không chịu đi.

Con đường này lại không có lối rẽ, Quý Mạc ngoài việc quay đầu lại thì gần như không có chỗ nào để né tránh.

Cậu cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo. Trước giờ cậu luôn mong có thể vô tình gặp được Cố Viễn Sâm trong trường, thay vì phải cố tình đi nghe lén tiết học của anh để được thấy mặt. Vậy mà hôm nay khi cuối cùng đã may mắn gặp được thì phía sau cậu lại kéo theo một tên Uông Triết.

Nghĩ tới đây, Quý Mạc chỉ cảm thấy chán nản tận cùng, gần như không còn can đảm để bước lên chào hỏi Cố Viễn Sâm.

Ngược lại, chính là Từ Phong vừa thấy Quý Mạc đã nhiệt tình vẫy tay: "Đàn em!"

Cố Viễn Sâm bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Từ Phong bĩu môi nhún vai: "Thì quen biết mà, thấy thì chào hỏi chút thôi, liên quan gì tới cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!