Phòng học vắng tanh chỉ còn một mình Quý Mạc. Cậu liếc nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, nói rằng mưa sẽ kéo dài đến tận tối. Quý Mạc lưỡng lự, không biết có nên nhờ Trần Duệ giúp không.
Chiều nay Trần Duệ không có tiết, giờ chắc đang nghỉ ngơi trong ký túc xá. Từ ký túc đến đây cũng khá xa, trời nắng còn có thể đi xe đạp, nhưng lúc mưa thì chỉ có thể đi bộ sang đưa ô.
Quý Mạc nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, lại cúi nhìn mặt đất nơi nhiều chỗ đã bắt đầu đọng nước, cuối cùng vẫn không đành lòng nhắn tin làm phiền Trần Duệ.
Một lúc sau có không ít sinh viên lục tục kéo vào lớp.
Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, thấy người vào càng lúc càng đông, Quý Mạc bèn thu dọn đồ đạc rời xuống tầng một. Trong sảnh lớn của tòa nhà dạy học, nền đất ướt sũng đầy vệt nước bẩn, gió từ cửa chính thốc vào ào ào, lạnh đến mức khiến Quý Mạc hắt hơi một cái.
Mưa thế này, e là mai sẽ lạnh.
Đúng lúc đó, Trần Duệ nhắn tin cho cậu: [Cậu đang ở đâu đấy? Vừa có người gửi một đống hoa tới ký túc xá, chất đầy ngay trước cửa phòng cậu, cô quản lý ký túc sắp nổi đóa rồi.]
Quý Mạc sững sờ, lập tức gọi điện lại: "Trần Duệ, cậu đang nói gì thế?"
"Chính là Uông Triết đó, cậu ta nhờ mấy người cùng tòa ký túc mang một đống hoa hồng đến, hết đợt này đến đợt khác. Cậu thì lại không có ở phòng, tất cả đều bị chất đống ngay trước cửa. Cô quản lý ký túc sắp phát khùng rồi!" Trần Duệ ở đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, có vẻ xung quanh toàn người đang hóng chuyện. "Quý Mạc, cậu mau về đi!"
"Biết rồi, mình về ngay!"
Quý Mạc vừa phiền vừa bực với cái tên Uông Triết chuyên gây rắc rối kia. Ban đầu cậu còn định đợi ở tầng một một lúc, xem mưa có nhỏ đi không. Nhưng bây giờ, chỉ có thể bất chấp mưa gió mà chạy về ký túc xá.
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống người đến đau rát, Quý Mạc đành gửi tạm cuốn sổ ghi chép trong ba lô vào một ngăn tủ công cộng ở tầng một, sau đó dùng ba lô che đầu lao thẳng vào màn mưa như trút nước.
Cậu cắm đầu chạy một mạch, vậy mà vẫn bị mưa dội cho ướt sũng như chuột lột.
"Quý Mạc!" Cùng với tiếng còi xe ngắn, giữa cơn mưa mịt mù Quý Mạc lờ mờ nghe thấy giọng của Cố Viễn Sâm. Cậu còn đang lúng túng thì một chiếc xe đột ngột dừng lại ngay bên cạnh, cửa kính hạ xuống: "Lên xe đi."
Là Cố Viễn Sâm thật.
Quý Mạc thoáng ngẩn người, đến khi cậu thực sự nhận ra Cố Viễn Sâm đang gọi mình lên xe thì lại bắt đầu chần chừ.
"Anh... anh ơi, người em ướt hết rồi... sẽ làm bẩn xe của anh mất." Quý Mạc vừa lấy ba lô che đầu, vừa đứng trong mưa, ánh mắt mơ màng như thể chỉ cần làm bẩn xe của Cố Viễn Sâm thôi cũng đã là một tội lỗi không thể tha thứ.
Cố Viễn Sâm thấy cậu ướt như chuột lột lại nói lần nữa: "Lên xe đi!"
Lần này trong giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.
Quý Mạc cứng người lại, rốt cuộc cũng lên xe, nhưng không dám ngồi ghế phụ mà lặng lẽ chui vào hàng ghế sau. Cậu rụt vai, khép chân, cố gắng thu nhỏ bản thân lại hết mức để tránh tiếp xúc với nội thất trong xe. Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, nước mưa vẫn thấm vào ghế da, để lại những vệt ẩm lạnh.
Toàn thân cậu run lẩy bẩy, lục lọi trong ba lô tìm khăn giấy, nhưng móc ra được một gói thì lại phát hiện nó đã ướt sạch từ lâu.
Đầu ngón tay đỏ lên vì lạnh, cậu lúng túng nhét lại gói giấy ướt vào ba lô, cả quá trình không dám thở mạnh một hơi.
Cố Viễn Sâm nhìn thấy tất cả từ gương chiếu hậu. Anh với tay ném một gói khăn giấy mới từ trong xe về phía sau, rồi bật điều hòa chuyển sang chế độ sưởi: "Sắp đến cổng ký túc rồi."
"Em... em cảm ơn anh." Quý Mạc vẫn còn mơ hồ chưa hiểu gì, nhưng trái tim thì đập dồn dập từng nhịp một.
Hôm nay mùi pheromone hoa hồng trên người cậu rất nhạt, bị nước mưa xối qua thì gần như biến mất hoàn toàn.
Cố Viễn Sâm đánh lái, rẽ đường, đưa xe về hướng ký túc xá của Quý Mạc. Giữa đoạn anh mở miệng nói: "Đừng hiểu lầm. Tôi làm vậy là để trả lại cái ân huệ lần trước cậu đưa ô cho tôi."
Quý Mạc sững người, rồi lập tức gật đầu không nói thêm gì nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu chỉ cho Cố Viễn Sâm mượn một chiếc ô, còn hôm nay thì lại làm bẩn cả ghế xe của anh. Quý Mạc lặng lẽ ngồi yên chẳng dám động đậy. Mãi một lúc lâu sau cậu mới dám ngẩng đầu nhìn Cố Viễn Sâm, khẽ hỏi: "Anh... anh có phải đã quay lại đây để đón em không?"
"Ừ."
Giọng Quý Mạc khẽ run lên: "Học trưởng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!