Quý Mạc không thích mùa hè.
Nhưng cậu luôn nhớ về những tháng tám oi ả trong tuổi thơ, khi cậu nhìn qua khe cửa sổ chỉ mở một nửa từ căn gác xép tối tăm, thấy khu vườn đầy ánh nắng. Trong không khí thoảng một mùi hương nhẹ của hoa sơn chi.
Ánh sáng và bóng tối chiếu vào đôi mắt xám của cậu, len lỏi vào tận sâu trong tâm hồn như những sợi dây leo vươn dài, kéo cậu vào những giấc mơ cô đơn.
Trong khu vườn ấy, một cậu bé Alpha nhẹ nhàng vén cành lá sang một , đưa tay chạm vào vết sẹo trên trán cậu.
Cảnh tượng mùa hè giống như chiếc bánh trong lò nở ra, vỡ tung bề mặt và tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Là mùi giống như mùi sơn chi.
"Bụp."
Một bông hoa nở trên dây leo trong lòng cậu, trắng muốt không tì vết.
Cậu bé mỉm cười đưa tay về phía anh, chạm đến phần nội tâm đã mục nát từ lâu của anh, khiến sợi dây đàn đầu tiên khẽ ngân lên một âm thanh ngắn ngủi.
Quý Mạc nắm lấy tay cậu bé .....
"Tiên sinh? Tiên sinh?"
Theo tiếng gọi của tài xế taxi, Quý Mạc giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mơ, hoảng loạn hít vào một hơi khí lạnh trong xe, không khỏi rùng mình. Kéo theo đó là cơn đau kéo dài như sóng triều ở phía sau gáy.
Nhiệt độ điều hòa trong xe rất dễ chịu, nhưng tóc trước trán Quý Mạc lại ướt dính chặt vào da .
Chỉ trong một khoảnh khắc, sự mơ hồ trong mắt cậu dần chuyển thành lạnh lùng, rồi từ chút lạnh lùng ấy, một chút mất mát lại nảy sinh. Chuỗi biến đổi này giống như mưa rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Mà trên người cậu mùi pheromone hoa sơn chi nhạt nhòa ấy cũng như cơn gió mùa hè thoảng qua, nhanh chóng tan biến không để lại dấu vết.
"Mơ thấy ác mộng à? Tôi thấy trán cậu đầy mồ hôi." Tài xế vừa điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe, tranh thủ lúc dừng xe ở ngã tư đèn đỏ tiện tay rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Quý Mạc. "Lau mồ hôi đi."
Quý Mạc hơi ngơ ngác nhận lấy, khàn khàn nói một tiếng cảm ơn.
Tài xế liếc nhìn cậu, đã chú ý đến băng vải trên cổ cậu từ lâu: "Là phẫu thuật tuyến thể phải không?"
Quý Mạc không trả lời, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lặng lẽ dõi theo khung cảnh dần lùi lại phía sau.
Từ bệnh viện về đến căn phòng trọ ở thị trấn của cậu mất khoảng bốn mươi phút, giá cước cũng khá đắt. Nhưng Quý Mạc không còn lựa chọn, cậu thực sự không có sức để ngồi xe buýt về nhà.
Tháng trước, cậu vội vàng đến một phòng khám tư trong huyện để làm phẫu thuật loại bỏ đánh dấu. Toàn bộ quá trình chỉ có mình cậu, không có Alpha bên cạnh, cũng không có người nhà nào đi cùng.
Sau khi phẫu thuật xong, cảm giác ngột ngạt yếu ớt khiến Quý Mạc hai chân mềm nhũn, tầm nhìn mờ mịt, và pheromone của anh như bị rút cạn chỉ trong một khoảnh khắc.
Bất đắc dĩ, Quý Mạc đành phải nghỉ lại ở phòng khám chừng hai tiếng, rồi mới cắn răng vịn tường, lảo đảo bắt taxi về căn phòng trọ chật hẹp của mình.
Cậu co người lại trên chiếc giường đơn chật hẹp, hơi ẩm ướt của chăn mền bao bọc lấy cơ thể. Trong phút chốc, cảm giác như thể cậu đang chìm trong nước.
Nhớ lại tất cả những gì đã qua, cậu mới nhận ra mình thậm chí chẳng còn đủ sức và quyền để khóc thỏa thích một trận thật lớn.
Chính cậu đã ảo tưởng về một tình yêu, và cũng chính cậu tự chuốc lấy cái kết này.
Omega vốn đã yếu ớt và nhạy cảm trong vấn đề tuyến thể, vì vậy, ca phẫu thuật được thực hiện vào giữa mùa hè oi ả này đã suýt lấy đi mạng sống của cậu.
Đánh dấu của Quý Mạc chưa đầy nửa năm đã phải thực hiện ca phẫu thuật xóa bỏ, khiến cơ thể tổn thương quá lớn. Đến nỗi một tháng sau cậu vẫn phải băng bó vết thương, và một mình đến bệnh viện nhỏ ở huyện để kiểm tra.
Điều đáng tiếc hơn nữa là trong khoảnh khắc này, ông trời lại ban cho cậu một món quà, không rõ là tốt hay xấu...........
Vừa mới vài giờ trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!