Chương 41: Lời từ biệt

"Mình ước gì cậu ấy sẽ nói gì đó…"

Hình bóng im lặng của Jinwoo làm Juhee cảm thấy lạnh lẽo. Lấy hết can đảm của mình, cô mở lời trước.

"Tớ nghĩ mình không thể ăn gì vào lúc này nữa, nên tớ sẽ trả lại cậu thứ này…"

Juhee trao cho Jinwoo một lõi ma thuật. Chính là lõi mà Jinwoo đã trao cho cô ở ngôi đền dưới lòng đất. Bàn tay cô hơi run rẩy.

"Thời gian mới chỉ hơn một tháng trước. Đó cũng là một biến cố như ngày hôm nay."

Jinwoo hiểu Juhee đã sợ hãi như thế nào. Nên có lẽ, cô ấy sẽ không còn cảm thấy ngon miệng nữa.

"Đâu nhất thiết chúng ta phải ăn tối ngày hôm nay, tớ với cậu còn nhiều dịp khác kia mà. Cậu cứ giữ lại đi…"

Juhee lắc đầu.

"Tuần tới tớ sẽ trở về nhà!"

Khi từ bỏ ý định làm Thợ săn, Juhee sẽ trở về quê. Jinwoo cảm thấy như một nỗi buồn nào đó vừa bay qua và hạ cánh ngay giữa cuộc trò chuyện của họ.

"Vì sự cố đó sao?"

"Cũng không hẳn là vì chuyện đó…"

Thấy điều này không tốt chút nào, Jinwoo nhanh chóng lái mọi thứ sang hướng khác.

"À, quê cậu ở đâu nhỉ?"

"Busan. Vì vậy, Jinwoo à…"

Đột nhiên, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc.

"Tớ đây…"

Cảm nhận được tâm trạng của Juhee, Jinwoo cũng nhanh chóng xóa đi nụ cười và thay vào đó vẻ mặt nghiêm túc.

Juhee nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi mắt Jinwoo luôn tràn đầy sức sống. Ngay cả khi người khác tuyệt vọng, cậu vẫn không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Juhee nhớ đến lúc ở cạnh cậu ấy.

"Jinwoo đã nói gì đó về việc hồi sinh…"

Tia hy vọng trong đôi mắt đó đã cứu mạng mọi người, bao gồm cả cô. Đó là một hành động mà có lẽ, không có người thứ hai trên thế giới làm được.

Thình thịch! Thình thịch!

Khi nghĩ về ngày hôm đó, trái tim của cô lại trở nên dồn dập.

"Không…"

Juhee không hề hối tiếc về việc từ bỏ làm Thợ săn. Nơi đó đã không còn phù hợp với cô ấy nữa. Nhưng khi nghĩ đến tương lai, hai người gặp lại nhau khó thế nào lại khiến Juhee muốn rơi nước mắt.

"Nếu mình hỏi tương lai có thể gặp lại cậu ấy hay không, cậu ấy sẽ nghĩ sao?"

Cô cũng không thể làm gì nữa. Sống mãi trong quá khứ là một điều ngốc nghếch. Sau một hồi lâu suy nghĩ, Juhee cười khúc khích và cất lên giọng nói tự nhiên.

"Không. Không có gì cả. Nếu cậu có dịp ghé Busan, nhớ liên lạc với tớ nhá. Tớ sẽ đãi cậu một bữa…"

"Nghe cũng hay đấy nhỉ…"

Jinwoo mỉm cười, đáp trả lại nụ cười của cô bạn. Và thế là, sau tất cả những lời thổ lộ của Juhee, hai người chia tay nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!