Kang Taeshik là một Thợ săn hạng B.
Hắn cảm thấy như bị tát vào mặt. Ngay cả khi đối đầu với những Thợ săn hạng B, chưa chắc có ai theo được tốc độ của hắn.
Và bây giờ, có một kẻ solo tốc độ với hắn, tự xưng là Thợ săn hạng E.
"Mày đang giỡn mặt tao à?"
Kang Taeshik nghiến răng.
"Mà chờ chút…"
Điều gì đó làm Kang Taeshik phân vân.
"Nếu tên đó là Thợ săn cấp cao, hắn sẽ không bao giờ có mặt ở đây!
"Thợ săn làm việc cho Hiệp hội thường chỉ là người cấp thấp. Những cánh Cổng mà Hiệp hội phải dọn có cấp độ quá thấp, đến nỗi mà các Bang Hội hay công ty tư nhân đều bỏ qua. So với những Thợ săn khác, Thợ săn làm việc cho Hiệp hội luôn bị coi thường. Vậy nên, tên này cũng có thể là hạng E. Và chắc là hắn có kỹ năng ẩn nào đó."Nhưng một kẻ mạo cấp như thế không thể được Hiệp hội chấp nhận…"
Cuối cùng, Kang Taeshik đi đến một kết luận.
"Tái thức tỉnh!"
Giờ hắn mới chợt nhớ ra, thời gian gần đây ban lãnh đạo Hiệp hội đang xôn xao về một trường hợp tái thức tỉnh. Ngay trong khu vực này.
"Họ nói đó là một Thợ săn của Hiệp hội…
"Kang Taeshik tự nguyền rủa mình. Lẽ ra hắn nên nhớ tên của Thợ săn đó. Nếu tên kia chưa kiểm tra lại năng lực, trên giấy tờ hắn vẫn chỉ là một Thợ săn hạng E không hơn không kém. Rõ ràng Kang Taeshik đã xem xét kĩ danh sách Thợ săn ngày hôm nay, nhưng lại bỏ quên mất trường hợp tái thức tỉnh."Đen như chó mực vậy!"
Kang Taeshik không thể không chửi thầm về chuyện này.
"Nếu biết trước chuyện này, mình nên đòi gã đó nhiều tiền hơn…
"Hắn nhớ lại câu chuyện vài ngày trước và liếm môi. – — Vài ngày trước đó. Tại một quán cà phê gần trụ sở của Hiệp hội Thợ săn. Kang Taeshik cất tiếng hỏi khi vừa ngồi xuống."Tại sao lại gọi cho tôi?"
Người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện, với khuôn mặt vô cùng hốc hác.
"Ông ta nói ông ta là chủ tịch của mấy doanh nghiệp sao?
"Hắn chưa bao giờ gặp người đàn ông đó. Nhưng sau quá nhiều cuộc gọi, Kang Taeshik đã nhượng bộ và có một cuộc hẹn cho ông ta. Người đàn ông nhỏ giọng, như đang tự nói với chính mình."Tôi nghe nói là, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong Hầm ngục…"
Giọng nói ông ta quá nhỏ, đến nỗi Kang Taeshik phải hỏi lại.
"Ý ông là sao?"
"Đây là tất cả số tiền mà tôi dành dụm được…
"Người đàn ông đẩy cuốn sổ tiết kiệm về hướng Thợ săn. Kang Taeshik nhìn qua lại giữa gương mặt ông ta và cuốn sổ, sau cùng, hắn cầm nó lên. Hai tỉ won. Chính xác số tiền trong ngân hàng là hai tỉ won."Tại sao ông đưa tôi cái này?"
Người đàn ông trả lời, sau khi thấy gương mặt nghi ngờ của Kang Taeshik.
"Một tên tù do anh giám sát, đã từng xâm hại con gái tôi. Con bé đã treo cổ vì trầm cảm. Vợ tôi quá suy sụp nên cũng đã nhập viện sau đó…"
Ông tiếp tục với nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
"Và họ lại nói rằng, tên đó chỉ phải chịu vài năm tù. Làm sao tôi có thể ngủ được mỗi đêm, sau khi nghe tin đó…
"Người đàn ông ngước mặt lên. Khuôn mặt xen lần giữa đau khổ, buồn bã và tức giận."Tôi biết anh hiểu ý của tôi là gì!"
Ông ta cúi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!