Chương 18: Thợ săn hạng E đấm phát chết luôn

Cậu không muốn thu hút những sự chú ý không đáng có. Vì cậu biết cậu sẽ rất khó chịu nếu những ánh mắt tò mò đó nhìn vào cậu, và quan trọng là cậu cũng không muốn tiết lộ cái hiện tượng kỳ lạ của mình cho người khác.

Cổ nhân có câu "Chó đang ngủ thì hãy để nó ngủ yên.

"Cậu muốn phát triển khả năng của mình và tránh những ánh mắt tò mò. –"Nếu bây giờ mình rời khỏi đây, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ

"Rất may, kết quả của những bài kiểm tra rất tích cực; sức khỏe của cậu cũng không có vấn đề gì. Cậu có thể xuất viện bất cứ khi nào cậu muốn. À thì, cả Hiệp hội và bệnh viện đều muốn cậu rời đi liền, ngay, và lập tức. Có lẽ là tại vì họ cảm thấy lãng phí khi bỏ tiền chăm sóc một Hunter hạng E đơn thuần. So với các Hunter hạng S, thì Jinwoo dường như sống ở một thế giới khác. Cho nên, Jinwoo cảm thấy đã đến lúc cậu rời khỏi bệnh viện rồi. Ngoài ra cậu cũng muốn kiểm tra vài thứ."- "Mình để nó ở đâu nhỉ…

"Lục lọi hai bên túi, Jinwoo lấy ra cái gì đó. Cái chìa khóa vàng. Cái chìa khóa đơn giản, dường như nó không có trang trí gì nhiều. Sau khi xoay ngang xoay dọc, Jinwoo cất nó vào túi. Khi đang ký các giấy tờ để xuất viện, cậu thấy một cô y tá đang hối hả chạy tới chỗ cậu. –"Hộc… hộc…! Anh Sung Jinwoo, anh xuất viện à?"

"Hả? À, ừ đúng vậy

". Đó là cô y tá chỉ định của câu, Choi Yura. Cô trông có vẻ buồn khi biết cậu xuất viện. Jinwoo trở nên bối rối vì không hiểu có chuyện gì xảy ra. Khi cậu còn đang bối rối và tự hỏi rằng có chuyện gì xảy ra, thì cô đưa cho cậu một cuốn ghi chú nhỏ. –"À… ừm… tôi có thể xin thông tin liên lạc của anh được không?"

– "Thông tin liên lạc của tôi á?"

– "Vâng… nếu anh không phiền…"

"Chắc để gửi mấy cái kết quả kiểm tra ấy mà?

"-cũng không suy nghĩ gì nhiều, Jinwoo cầm lấy sổ ghi chú. Rồi cậu chợt nhận ra là tất cả những gì cô đưa cho cậu chỉ có mỗi cuốn sổ. Khi thấy Jinwoo nhìn chằm chằm vào mình, Yura thoáng đỏ mặt." "Có… có chuyện gì sao?"

– "À… cô không đưa tôi cây bút. –Hả! Ủa, xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ lấy ngay

". Có vẻ như cô ấy rất vội. Ngay khi vừa nói, cô liền quay lưng chạy đi. –"Ấy, khoan. Hình như tôi có…

"Trong nháy mắt, cậu đã cầm cây bút trên tay. Như đọc được suy nghĩ của cậu, cây bút đã tự động xuất hiện từ trong túi đồ của cậu. Xem ra cậu có thể tự do cất và lấy những vật phẩm từ túi đồ của cậu bằng cách suy nghĩ về nó. Có vẻ như đây là một chức năng khá tuyệt vời của túi đồ. Xác nhận lại đúng là cây bút trong tay, Jinwoo gọi Yura dừng lại. –"À đây rồi, tôi có một cây trong túi. –Vậy sao? Phù, vậy đỡ quá

". Yura ôm ngực thở phào. Jinwoo cũng cười nhẹ khi cậu ghi số điện thoại của mình vào cuốn sổ ghi chú. Đây không hẳn là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này, vật phẩm trong Hộp ngẫu nhiên thường sẽ hữu dụng, dù trong trường hợp này hay trường hợp khác. Cậu nhận được cái áo mưa, thì trời mưa. Còn cái ngày mà máy lọc nước hết ly, cũng cũng nhận được một cái ly. Chỉ còn cái băng cứu thương là chưa có dịp sử dụng. –"Của cô đây

". Khuôn mặt Yura vui lên hẳn khi nhận lại cuốn sổ ghi chú, rồi cô cúi đầu. –"Ưm… vậy có gì liên lạc với anh sau nhé. Chào anh. –Hả? À, vâng. Chào cô

"Yura nhanh chóng biến mất sau cây cột. Jinwoo nghiêng đầu ra vẻ băn khoăn khi nhìn cô chạy đi. –"Hả? Liên lạc sau???"

Trông có vẻ như cô ấy là một y tá tốt.

Với suy nghĩ đó, Jinwoo vui vẻ rời khỏi bệnh viện, dường như mùa xuân đã đến với cậu.

Nơi đầu tiên cậu đến sau khi ra viện là tòa nhà của Hiệp hội Hunter nằm ở quận Guro của Seoul. Cậu bị mất điện thoại trong cái Dungeon đôi nên cậu cần một cái thay thế. Vì cái điện thoại của Hunter có cơ cấu và con chip đặc biệt nên chỉ có thể lấy trực tiếp tại Hiệp hội.

Nhân viên Hiệp hội nói với Jinwoo sau khi nhìn vào màn hình thông tin của cậu:

"Có vẻ như điện thoại của ngài phải hai tuần sau mới có".

"Cái gì? Lâu dữ vậy?"

"Jinwoo thốt lên ngạc nhiên. Vì cái điện thoại cũ của cậu đã bị đập vỡ thành từng mảnh khi cậu cố gắng chạy khỏi "Tượng Chúa", và bây giờ họ bảo cậu phải chờ tới hai tuần mới có được cái mới".

"Nếu ngài có việc gấp hoặc có nhu cầu gấp, chúng tôi có dịch vụ cho thuê. Phí thuê sẽ là 50 ngàn won

". 50 ngàn won cho phí thuê là rất cao. Nhưng ở tình trạng hiện tại của cậu thì cái giá đó quá đắt."Mà chắc cũng chả có ai gọi cho mình đâu nhỉ…

"Nếu không thể liên lạc với cậu qua điện thoại di động, Hiệp hội có thể gọi cho cậu qua số điện thoại bàn ở nhà. Cho nên, cậu cũng không cần phải bỏ tiền thuê làm gì cả. Jinwoo lắc đầu."Có lẽ tôi sẽ chờ vậy".

"Vâng, vậy thì ngay khi có hàng, chúng tôi sẽ chuyển trực tiếp đến nhà cho ngài".

"Cám ơn anh."

Cậu đứng dậy, các việc linh tinh đã xong, Nhiệm vụ hằng ngày đã làm, cái điện thoại mới cũng đã yêu cầu. Cậu lấy cái chìa khóa vàng ra khỏi túi khi cậu rời khỏi tòa nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!