Một phút trước bầu không khí của bữa tiệc còn rất thân thiện, bởi vì một câu của Trình Điệp Qua "Lúc cậu mười sáu tuổi cũng bởi vì không mang bao mà đã ầm ĩ nhầm lẫn một lần rồi đó" mà trở lên căng thẳng.
Thật ra, ngẫm nghĩ lại thì đề tài này trong bầu không khí như vậy vẫn có thể chấp nhận được. Buổi tụ họp lần này đã xác định là để ăn chơi ầm ĩ. Tuy nhiên không biết có phải là vì người nói là Trình Điệp Qua, hay là vẻ mặt nghiêm túc lúc Trình Điệp Qua nói ra mà bầu không khí ngay lập tức bỗng trở lên căng thẳng. Trong sự căng thẳng còn mang theo sự gượng gạo. Trong sự gượng gạo còn bày ra một chút thâm sâu.
Trong bầu không khí như vậy có vài ánh mắt lẳng lặng mà liếc nhìn lên mặt cô gái đang ngồi bênh cạnh cái nhân vật chính mà khi mười sáu tuổi đã bởi vì quên mang bao mà đã ầm ĩ nhầm lẫn.
Dường như chỉ có người vừa nói ra lời này là chưa ý thức được bầu không khí của nơi đây, tiếp tục nói ra: "Cô bé kia tên là gì ấy nhỉ? Lộ Nhi? Bối Nhi? Có điều có thể khẳng định chính là đó là cô gái người Singapore, vào ngày lễ giáng sinh đã đáp máy bay từ Singapore tới Macau. Cô ấy đã tìm được A Tuấn, cô ấy nói có lẽ cô ấy đã mang thai rồi.
Bởi vì từng triệu chứng mang thai đã biểu hiện trên người cô ấy, nhưng cô ấy không dám để cho người trong nhà biết được. Phải biết là cô ấy mới tròn mười lăm tuổi. Lúc đó A Tuấn sợ tới tái mặt, người cả ngày trong đầu chỉ có nốt nhạc căn bản không biết chuyện không mang bao sẽ làm cho con gái nhà người ta mang thai".
Câu nói cuối cùng kia khiến cho đám con gái ở đây vụng trộm cười thầm, tiếng cười đã phá vỡ bầu không khí lúng túng vừa rồi. Đám đàn ông cũng bật cười.
Ánh mắt của Trình Điệp Qua rơi vào chỗ ngồi đối diện anh. Nhìn qua giống như là đang nhìn Vinh Tuấn, lại giống như đang nhìn bạn gái của Vinh Tuấn. Bộ dáng như cười như không, ngữ điệu tiếp tục mà chậm rãi: "Lễ giáng sinh năm đó bởi vì tình cảnh bi thảm của cô gái Singapore kia, cuối cùng đã bị dì biết được".
Dường như sợ mọi người không hiểu rõ, Trình Điệp Qua giải thích: "Dì trong miệng tôi nói chính là chỉ mẹ của A Tuấn, cuối cùng dì đã mang cô bé Singapore kia tới bệnh viện. Sau một lượt kiểm tra mới biết được hóa ra đó là hiện tượng mang thai giả. Lễ giáng sinh đó thật là quá đặc sắc".
Sau khi nói xong ánh mắt của Trình Điệp Qua chậm rãi chuyển tới xoi mói trên mặt của người có liên quan tới vấn đề này, nói: "Vì vậy tôi cảm thấy lời của Vinh Chân vừa nói không phải không có lý. A Tuấn, mình cảm thấy cậu cần phải chú ý một chút, nếu như lại ầm ĩ tới dì nữa vậy thì lấy tuổi tác của cậu bây giờ..."
Một âm thanh của chuếc ly nặng nề đặt lên bàn, tiếng vang của cái ly này đã cắt đứt lời của Trình Điệp Qua. Tiếng vang này là của Vinh Tuấn. Vinh Chân cũng ý thức được lời nói của Trình Điệp Qua vào lúc này có chút không thích hợp, bởi vì bạn gái thực sự của Vinh Tuấn hiện tại đang ngồi bên cạnh anh ấy. Vinh Chân vừa nháy mắt với Trình Điệp Qua vừa dùng chân ra hiệu cho anh đừng nói tiếp nữa.
Giống như bỗng nhiên hiểu ra, ánh mắt của Trình Điệp Qua lại lần nữa quay trở lại phía đối diện, quay về phía bên đương sự thứ ba kia bày ra bộ dáng vô tội thế nào, giọng điệu áy náy: "Thật ngại quá, bình thường đùa giỡn với A Tuấn quen rồi, hơn nữa vừa rồi có uống một chút rượu trong nhất thời đã đánh mất lý trí, không chú ý tới cô. Có điều cô có thể yên tâm, lúc đó chính miệng A Tuấn đã thừa nhận với dì, lúc đó cậu ấy đối với cô gái kia chỉ là sự hứng thú nhất thời giữa hai giới tính mà thôi. Không thể nói là thích, càng không thể nói là yêu. Gắn liền với sự xao động thời thanh xuân của đám con trai cũng chỉ là một chút hiếu kỳ về người khác phái vậy thôi".
Dừng lại một chút, Trình Điệp Qua chuyển qua giọng điệu tiếc nuối: "Cô bé kia sau khi biết được ý nghĩ của A Tuấn thì đã rơi mấy giọt nước mắt rồi chấp nhận chia tay với A Tuấn".
Trong lòng Vinh Chân kêu gào không ổn rồi. Trình Điệp Qua hình như bị ngốc rồi, những lời vừa nói kia nghe giống như là giải thích, nhưng thực ra lại tạo ra hiệu quả khác nữa, đó là Vinh Tuấn là một tên hư hỏng, không tôn trọng phụ nữ, mang tình yêu ra làm trò đùa. Hơn nữa lời của Trình Điệp Qua giống như còn có một ẩn ý khác nữa: Biết đâu có một ngày cô cũng sẽ trở thành như cô gái Singapore kia.
Xui hơn chính là hình như cô ấy đang là ngòi nổ trong đề tài không vui này.
Vinh Tuấn đang gồi đối diện Trình Điệp Qua rõ ràng đang trên bờ sắp tức giận, mà Nặc Đinh Sơn... Thật may là biển hiện trên mặt Nặc Đinh Sơn nhìn qua vô cùng bình tĩnh. Thậm chí bình tĩnh tới nỗi giống như đang nghe chuyện của người khác vậy. Nhìn Nặc Đinh Sơn như vậy trong lòng của Vinh Chân thật là bái phục, đồng thời cũng đã hiểu vì sao mẹ của cô lại nói đó là cô gái thích hợp với A Tuấn.
Nếu như chuyện này mà xảy ra với mình thì...
Theo bản năng nhìn qua Trình Điệp Qua một cái, Vinh Chân nghĩ nếu như chuyện này xảy ra với mình thì nhất định cô sẽ rũ áo bỏ đi ngay lập tức. Có điều cũng may là Trình Điệp Qua từ trước tới nay đều không có sở thích ở phương diện này. Qua tất cả quá trình thời niên thiếu của Trình Điệp Qua ngoại trừ học ra thì vẫn chỉ có học mà thôi.
Trong thoáng chốc chiếc áo len cổ tim màu xanh lam đậm bị thay bởi chiếc áo sơ mi màu đen. Thiếu niên ngồi trên bãi cỏ đọc sách đã trở thành một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng. Bây giờ là say đắm, thu hút mê người.
Vinh Tuấn ở đối diện không có đi dỗ dành bạn gái đang bị rất nhiều ánh mắt thông cảm nhìn chăm chú, mà quay về phía Trình Điệp Qua lạnh lùng mở miệng: "Trình Điệp Qua, cậu thế mà lại còn nhớ tới chuyện như vậy, tôi gần như đã quên mất tiêu rồi. Giống như tất cả mọi người đều nói tôi chỉ nhớ tới mấy nốt nhạc, cậu chỉ nhớ tới số liệu phương trình, lẽ nào đó chỉ là cậu giả bộ cho người ta thấy?
Ông ngoại tôi đã từng nói với tôi có một số người sẽ dùng vẻ mặt bề ngoài để che đậy dã tâm trong lòng của họ".
Bầu không khí bữa tiệc lại bởi vì một câu nói như vậy của Vinh Tuấn bỗng nhiên trở lên căng thẳng. Bầu không khí như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng tới việc liên quan xoay quanh đề tài về thân phận của hai người này.
Người vừa nói rằng mình đã uống hơi quá chén, hờ hững nói: "Tớ cũng gần như đã quên mất rồi, là vừa rồi Vinh Chân nhắc nhở nên tớ mới nhớ tới thôi. Dù sao thì khi đó cậu đã nói một câu với tớ "Tớ biết sử dụng nhạc khí tông cao với tông thấp, có thể khiến cho âm thanh hòa quyện trở lên rất rõ ràng, nhưng lại không biết là khi làm chuyện ấy với con gái mà không mang bao thì sẽ mang thai", câu nói này khi đó làm cho tớ có ấn tượng sâu sắc. Tin là các vị ngồi ở đây chắc cũng sẽ có cảm giác giống như tớ vậy".
Thế là bầu không khí của bữa tiệc lại vì một câu nói như vậy mà nhẹ nhõm hẳn. Mọi người đang ngồi ở đây bị nhắc tới đã đồng loạt dùng tới bộ dụng cụ ăn uống bằng sứ để che giấu đi biểu cảm không nhịn được cười.
Bầu không khí nhẹ nhõm đó dường như cũng lay động tới Vinh Tuấn, anh hơi nghiêng mặt qua, âm thanh không lớn không nhỏ hỏi cô gái ở bên cạnh: Nặc Nặc em nghe xong lời này có tức giận không?
Vinh Tuấn nhận được câu trả lời thế này: "Khi đó anh đã nói với em, trước em thì đã từng qua lại với sáu cô gái. Em nghĩ cô bé Singapore kia nhất định là một trong sáu cô gái mà anh nói".
Lời của Nặc Đinh Sơn khiến cho Vinh Chân dường như có thể thấy trước được vài năm sau nếu như Nặc Đinh Sơn kết hôn với Vinh Tuấn thì sách báo tạp chí nhất định sẽ dùng mấy câu như "Đẹp đôi", "Vợ chồng hòa thuận" để gọi đôi nam nữ này.
Nhưng... Vinh Chân lại chán nản cụp mắt xuống. Vinh Mộ Minh và Lâm Bội Lan trên báo chí cũng là điển hình của đôi vợ chồng hòa thuận. Vinh Chân không muốn anh trai mình với Nặc Đinh Sơn cuối cùng trở thành "Vợ chồng hòa thuận" như vậy.
Đàng gái tiếp tục dùng ngữ khí mềm mại nói: "A Tuấn, em cũng không tức giận".
Đàng trai sau khi nghe thấy lời này môi đã nhẹ nhàng đặt lên thái dương của đàng gái. Loại đề tài "Bọn anh có tránh thai không" khiến cho sự sai lầm lãng mạn cứ như vậy bị làm cho tiêu tan, sau đó đã trở thành một chủ đề vô thưởng vô phạt.
Lúc Vinh Tuấn lần thứ hai từ chối việc cô rót nước cho anh thì trong lòng Nặc Đinh Sơn cười khổ, cô dựa sát vào bên tai Vinh Tuấn: "A Tuấn, sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!