Chương 43: (Vô Đề)

Sau khi cố gắng tránh cái quầy hàng kia thì cơ thể của Nặc Đinh Sơn lại bị đụng phải một bức tường người khác, tay của người đó kéo cánh tay trái của cô lại.

Nặc Đinh Sơn không ngẩng đầu ngay lập tức, điều khiến cô ảo não chính là dường như lúc người đàn ông này đang tới gần thì cô đã biết được anh là ai.

Trình Điệp Qua!

Sau khi diều chỉnh tốt lại nét mặt, Nặc Đinh Sơn đứng thẳng người, tay vừa muốn giãy ra thì Trình Điệp Qua đã buông cô ra. Tay vừa được thả ra đã lặng lẽ buông xuống phía trước nắm chặt lấy túi xách, Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu nhìn Trình Điệp Qua.

"Cảm ơn". Cô lịch sự nói cảm ơn với anh.

"Nặc Đinh Sơn, chỗ này không có người khác, không cần phải giả bộ". Anh hừ nhẹ.

"Tạm biệt, anh Trình". Sau khi nói xong lời cảm ơn Nặc Đinh Sơn không thể chờ đợi được mà muốn rời đi ngay.

Khoảng cách giữa các quầy hàng cũng chỉ có thể chứa được cho một người đứng, Trình Điệp Qua đứng chặn ở chỗ đó, nếu như Nặc Đinh Sơn muốn rời khỏi chỗ này thì phải lách qua người anh.

Không biết làm sao, mà Trình Điệp Qua đứng ở đó không buồn nhúc nhích.

"Tạm biệt, anh Trình". Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa tăng giọng nói. Ý tứ của cô rất rõ ràng: Trình Điệp Qua, mời anh tránh ra.

Trình Điệp Qua vẫn không nhúc nhích.

"Trình Điệp Qua". Nặc Đinh Sơn hạ thấp giọng nhắc nhở.

"Sao không giả bộ nữa? Hử?" Anh nói.

Nặc Đinh Sơn không cần nhìn cũng biết vào giờ phút này biểu hiện trên mặt của Trình Điệp Qua cũng giống như giọng nói của anh, vô cùng trào phúng. Bàn tay nắm thật chặt túi xách, Nặc Đinh Sơn muốn vượt qua từ mé bên người Trình Điệp Qua.

"Nặc Đinh Sơn". Âm thanh trong trẻo vang lên ở sau lưng cô.

Nặc Đinh Sơn buông lỏng nét mặt, quay đầu lại. Vinh Chân đã đứng ở sau lưng cô. Vinh Chân nói với cô khu vực này rất khó gọi xe. Không lâu trước đó Vinh Chân vì để thành công khiến Trình Điệp Qua đưa cô ấy trở về, cô ấy đã tìm một cái cớ khiến cho Vinh Tuấn đưa các cô tới nơi này đi về trước rồi.

"Tôi sẽ bảo A Tuấn tới đón tôi". Nặc Đinh Sơn nói với cô ấy.

"Hôm nay anh trai em phải vào phòng thu âm". Vinh Chân vừa nói vừa đi về phía Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đang đứng. Cô ấy tự mình đi tới bên cạnh Trình Điệp Qua, nghiêng đầu nhìn Trình Điệp Qua dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: "Em sẽ bảo Trình Điệp Qua đưa chị về".

Sau khi nói xong Vinh Chân huých huých Trình Điệp Qua, nhưng dường như Trình Điệp Qua không có ý định sẽ thuận theo ý của cô ấy mà nói ra lời tương tự như để tôi đưa cô về.

"Không cần phiền toái như vậy đâu". Nặc Đinh Sơn cười cười.

Vinh Chân lại lần nữa dùng cùi chỏ huých Trình Điệp Qua, lần này Trình Điệp Qua mới miễn cưỡng mở miệng: "Để tôi đưa cô về".

"Không cần phiền đâu". Nặc Đinh Sơn nhìn ra ngoài cửa kính nói: "Tôi vừa tới nơi này vẫn chưa có thời gian rảnh đi tham quan ở đâu, bây giờ vừa đúng dịp, sau đó tự tôi sẽ liên lạc với A Tuấn"

Vừa nói xong Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy Trình Điệp Qua nghiêng nửa người qua, ý tứ rất rõ ràng là tùy theo như ý của cô.

Nặc Đinh Sơn giơ một tay đang trống ra chào tạm biệt với hai người đó.

Trình Điệp Qua đứng ở giữa, Nặc Đinh Sơn đứng bên trái Trình Điệp Qua, Vinh Chân đứng ở bên phải Trình Điệp Qua. Vinh Chân với tay ngang qua Trình Điệp Qua muốn kéo Nặc Đinh Sơn lại.

Cánh tay bắt ngang của Vinh Chân bị Trình Điệp Qua kéo lại, anh nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, rất thích hợp để đi dạo".

Người Nặc Đinh Sơn vượt qua Trình Điệp Qua, đi mấy bước dọc theo quầy hàng, khi vừa vượt qua quầy hàng Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy lời oán trách của Vinh Chân: "Trình Điệp Qua, nhất định vừa rồi biểu hiện của anh quá dữ dằn, đã dọa cho Nặc Đinh Sơn chạy mất".

"Anh không có, vừa rồi lúc cô ấy sắp té ngã anh đã kéo cô ấy lại đó, hôm nay cô ấy ăn vận như vậy nếu mà bị ngã thì chắc là không hay rồi".

Nặc Đinh Sơn tiếp tục đi, hai âm thanh ở phía sau càng lúc càng nhỏ "Trình Điệp Qua, em đã mua được chiếc nhẫn rất đẹp". "Vinh Chân, anh cảnh cáo em, đây là lần cuối cùng". "Biết rồi, biết rồi. Nhớ rồi, đây là lần cuối cùng".

n lúc người Nặc Đinh Sơn đi qua cửa của cửa hàng, hai âm thanh phía sau kia cũng dần dần mất hẳn. Trình Điệp Qua nói với Vinh Chân "Đây là lần cuối cùng". Trình Điệp Qua nói lời này giọng điệu lại càng giống như một lời than phiền quen miệng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!