Chương 42: (Vô Đề)

Thứ bảy là Ngày thứ ba Nặc Đinh Sơn tới Manchester. Buổi chiều, Nặc Đinh Sơn ngồi một mình ngẩn ngơ ở trong phòng nghỉ, đặt trước mặt là lịch trình vào cuối tuần này của Vinh Tuấn.

Vì phần lịch trình này mà đã khiến Nặc Đinh sơn mất ngủ cả tối hôm qua. Tối thứ sáu Vinh Tuấn sẽ liên hoan cùng đám bạn của anh ấy, những người bạn này bao gồm cả Trình Điệp Qua. Sau bữa tối thứ sáu vẫn còn có buổi tụ họp vào tối chủ nhật, buổi tụ họp này Trình Điệp Qua cũng sẽ tham gia. Nói cách khác thì liên tiếp hai buổi tối Nặc Đinh Sơn đều phải chạm mặt với Trình Điệp Qua.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị, mặc dù trong lòng của Nặc Đinh Sơn đã đạt được thỏa thuận ngầm với Trình Điệp Qua, nhưng...

Nặc Đinh Sơn tựa đầu trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại. Cô cảm thấy mệt. Mệt tới nỗi không muốn nghĩ tới bất cứ cái gì nữa. Chiếc đệm của ghế sô pha này thật là mềm mại.

Trong mớ hỗn độn có cái gì đó đã đánh thức cô dậy. Bất ngờ mở mắt ra, hai gương mắt có mấy phần giống nhau hiện ra trước mắt cô. Một là vẻ mặt dịu dàng mà cô quen thuộc, còn một gương mặt khác lại tràn đầy vẻ tò mò quan sát.

Là Vinh Tuấn và Vinh Chân.

Tỉnh lại từ trong mớ hỗn độn ý thức đầu tiên Nặc Đinh Sơn là đưa tay nhanh chóng xoa mặt của mình, điều này giống như người đang ngủ gật dùng động tác này để xua tan con buồn ngủ đi.

Thật ra thì không phải vậy, đó là cô đang che giấu biểu cảm của mình. Cô không xác định được trong lúc đang chìm trong thế giới hỗn độn kia thì biểu hiện có viết rõ ra trên nét mặt của cô hay không: Cô vẫn còn rơi vào trong hồi ức ngày xưa, đường phố, xe đạp lướt nhanh, áo sơ mi màu lam nhạt.

Một tiếng rưỡi sau, Nặc Đinh Sơn và Vinh Chân ở trong một cửa hàng ở trung tâm thương mại ở Manchester. Vinh Chân lấy lý do chọn quà cho bạn gái của anh trai thuận tiên bồi dưỡng tình cảm rồi mang Nặc Đinh Sơn từ phòng luyện tập tới nơi này. Sau khi Nặc Đinh Sơn tùy tiện chọn một món trang sức thì đứng ở bên cạnh nhìn Vinh Chân đang lựa chọn trong một đống nhẫn lớn. Cuối cùng thì cũng chọn ra được một chiếc nhẫn màu xanh nước biển.

Cô ấy đeo chiếc lên ngón tay, nhìn ngắm kỹ càng, vẻ mặt thỏa mãn.

Lúc tính tiền, sau khi lật túi ra tìm một hồi thì vẻ mặt Vinh Chân có chút lúng túng, cô ấy đã quên mang bóp tiền.

"Để tôi tính cho". Nặc Đinh Sơn mở túi của mình ra, tay vừa mới tìm thấy bóp tiền thì đã bị một đôi tay ngăn lại.

"Đã nói là em muốn tặng quà cho chị mà". Vinh Chân thẳng thừng cướp lấy túi của Nặc Đinh Sơn đi.

Sau đó Nặc Đinh Sơn lại đứng một bên nhìn Vinh Chân tay chân bận rộn một hồi tìm điện thoại. Cô ấy vừa tìm điện thoại miệng vừa đảm bảo với Nặc Đinh Sơn rằng Cô ấy sẽ giải quyết chuyện này ngay tức thì.

Vinh Chân đang tìm điện thoại kia khiến cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy cô gái này giống như là lớn lên từ một gia đình bình thường vậy. Ngơ ngơ, cẩu thả, nhưng không kém phần đáng yêu. Nặc Đinh Sơn nghĩ có lẽ đây chính là kết quả mà Vinh Mộ Minh muốn thấy được, ngăn chặn lại tất cả những thói xấu của con gái nhà hào môn.

Cuối cùng trong một đống hỗn độn lớn Vinh Chân cũng tìm thấy được điện thoại của cô ấy. Sau đó trong một chuỗi số tìm ra trong đó số của một người. Sau đó bấm xuống. Sau khi bấm xong thì nhanh chóng đưa điện thoại vào tay Nặc Đinh Sơn. Cô dùng giọng điệu vô cùng chân thật mà dặn dò Nặc Đinh Sơn: Sau khi kết nối điện thoại thì bảo anh ấy tới đây, cứ nói là quên mang tiền rồi.

Nặc Đinh Sơn đã đoán chắc được chuyện này là thế nào rồi, do dự một hồi rồi cô dựa theo như lời Vinh Chân nói. Điện thoại bên kia vẫn kéo dài âm thanh đơn điệu chứng tỏ chủ nhân của nó đang trong tình trạng bận. Vừa rồi trong ánh sáng còn sót lại Nặc Đinh Sơn nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tên thân mật "Quả dưa nhỏ".

Nói cách khác bây giờ người đang duy trì cuộc trò truyện với Nặc Đinh Sơn chính là người được Vinh Chân xưng là "Quả dưa nhỏ". Quả dưa nhỏ? Cái này nghe ra lại giống như là một cô gái. Nặc Đinh Sơn vừa vô thức nghe âm thanh đơn điệu phát ra trong điện thoại, vừa mơ hồ suy nghĩ.

Lúc gần ở một giây cuối cùng thì điện thoại được kết nối. Sau khi điện thoại được kết nối thì đối phương cũng không có mở miệng. Dưới cái nhìn chăm chú của Vinh Chân Nặc Đinh Sơn đành nhắm mắt mà mở miệng "Chào".

Đầu kia điện thoại vẫn im lặng như cũ, Nặc Đinh Sơn chỉ có thể kiên trì mở miệng lần thứ hai "Hi, xin chào".

Lần này giọng của cô cao hơn lần thứ nhất một chút.

Sau câu xin chào của Nặc Đinh Sơn đối phương đã mở miệng "Nặc Đinh Sơn?"

Điện thoại suýt chút nữa thì rơi từ trong tay Nặc Đinh Sơn xuống. Trình.... Trình Điệp Qua?

"Quả dưa nhỏ" chính là Trình Điệp Qua? Lúc xác nhận mình không có nghe lầm thì Nặc Đinh Sơn theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước. Vinh Chân đang đứng gần kề trong gang tấc, cô ấy đang nhìn cô. Thật may mắn là mấy bước chân theo bản năng kia của Nặc Đinh Sơn cũng không làm Vinh Chân chú ý tới. Cô ấy đang dùng tay ra hiệu cho Nặc Đinh Sơn hãy tiếp tục nói theo những gì cô ấy vừa nói.

Thế là Nặc Đinh Sơn theo như những gì Vinh Chân vừa nói mà đơn giản tỏ rõ qua điện thoại với Trình Điệp Qua: Cô và Vinh Chân đang gặp một chút phiền phức nhỏ ở ngoài cửa hàng.

Sau khi truyền đạt xong những lời đó thì Trình Điệp Qua ở đầu bên kia hỏi một câu "Bây giờ các cô đang ở đâu?"

Người nhân nhân viên của cửa hàng đang bị Vinh Chân thuyết phục giúp đỡ ở bên cạnh đã viết ra địa chỉ lên trên tờ giấy. Nặc Đinh Sơn đọc địa chỉ lên, khi Nặc Đinh Sơn vừa đọc xong địa chỉ thì điện thoại đã bị Vinh Chân đoạt mất.

Điện thoại vừa về tới tay Vinh Chân thì cô ấy đã dùng một tốc độ nói cực kỳ nhanh mà nói liên tiếp "Vừa nói điện thoại cùng anh chính là bạn gái của anh trai em, thế nên chứng minh em không có lừa anh nhé". "À, bạn gái của anh trai em anh cũng biết đó, người mà anh mới gặp lần trước đó, dù sao cũng sẽ không liên hợp với em mà lừa mất thời gian quý giá của anh đâu nhỉ?" "Thật sự là em đã quên mang theo bóp tiền.

Trình Điệp Qua, anh cũng biết là việc quên mang theo bóp tiền đối với em mà nói căn bản là chuyện vặt thường xảy ra mà". "Trình Điệp Qua, anh cũng không thể để cho người nhận quà trả tiền cho món quà đó chứ, như vậy há chẳng phải sẽ trở thành tôi mời còn anh chi sao, đây là một chuyện rất xấu hổ".

Sau khi nói ra liên tục Vinh Chân lại mềm giọng nói tiếp, dẹo tới phát ngán "Trình Điệp Qua, anh tới nha. Em biết hôm nay anh có hẹn với khách hàng ở gần đây, em cũng chỉ làm lỡ của anh một chút thời gian thôi. Nha? Nha? Đi mà? Có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!