Chương 40: (Vô Đề)

Nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này là ba giờ rữa chiều. Ánh nắng nhàn nhạt tỏa ra một góc bốn mươi lăm độ từ nóc nhà chiếu xuống. Một nửa rơi trên vị trí bệ cửa sổ chỗ của Nặc Đinh Sơn đang ngồi, một nửa rơi trên đường phố phía trước. Cách con phố kia là đường ray xe lửa đang chạy.

Vị trí hiện tại Nặc Đinh Sơn đi tới là phía Nam của Manchester. Hôm nay khi trời vừa sáng cô đã xuất phát, cô nói với Vinh Tuấn là cô muốn đi tới thị trấn Stratford. Thị trấn Stratford là quê hương của Shakespeare, quảng đường cách Manchester chín mươi cây số.

Thôi được rồi, Nặc Đinh Sơn lại nói dối Vinh Tuấn nữa rồi.

Sau khi rời khỏi khách sạn Nặc Đinh Sơn bắt chuyến tàu xuôi về phía Nam, sau đó ở giữa đường thì xuống tàu. Cô không biết đây là chỗ nào. Chỗ này khắp nơi đều là đường ray giao nhau, thỉnh thoảng còn có chuyến tàu đi qua đường ray. Sau khi xuống tàu Nặc Đinh Sơn dựa vào những tấm bảng chỉ đường kia mà đi theo. Sau một đoạn đường ngắn cô nhìn thấy một nhà hàng giống như một quán rượu.

Đây là một quán ban ngày bán cà phê, buổi tối là nhà hàng bán rượu. Trên bảng thông báo ngoài cửa nhà hàng ghi rõ có rượu vừa mới nhập về. Nặc Đinh Sơn đứng tại bảng thông báo một lúc thì đẩy cửa nhà hàng ra.

Thời điểm Nặc Đinh Sơn đẩy cửa nhà hàng ra đã là mười giờ sáng. Cô chọn vị trí cạnh cửa sổ tại tầng hai của nhà hàng rồi ngồi xuống. Chỗ ngồi này coi như tương đối khuất. Khiến Nặc Đinh Sơn tương đối hài lòng chính là vị trí khu vực nhà hàng này cách chỗ làm việc của Trình Điệp Qua khá gần. Cô dò hỏi với chủ nhà hàng này thì từ chỗ làm việc của Trình Điệp Qua tới chỗ này khoảng mười mấy phút.

Nặc Đinh Sơn cho là chẳng mấy chốc cô sẽ gọi điện cho Trình Điệp Qua, nhưng cuộc điện thoại mà nhất định phải gọi cho Trình Điệp Qua này cô đợi tới hai rưỡi chiều mới gọi đi. Cho tới hôm nay Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra rằng muốn dựa vào một cuộc điện thoại để tìm được Trình Điệp Qua là rất khó khăn. Cô dựa vào phương thức thông thường mà liên hệ với Trình Điệp Qua, kết quả là mỗi cuộc gọi đều bị chặn lại. Điều này Nặc Đinh Sơn không hề nghĩ tới.

Ba giờ Nặc Đinh Sơn dựa vào trí nhớ ấn xuống dãy số cá nhân mà hai năm trước ở Notting Hill Trình Điệp Qua đã cho cô. Thật may là số điện thoại kia vẫn còn, hơn nữa điện thoại rất nhanh đã được tiếp nhận, nhanh tới nỗi khiến Nặc Đinh Sơn không có chút chuẩn bị tâm lý nào. Trong lòng cô luôn nghĩ số điện thoại mà ngày xưa Trình Điệp Qua cho cô e là đã trở thành một dãy số bị lãng quên rồi, giống như cô của lúc đó vậy.

Lúc rời khỏi Notting Hill Nặc Đinh Sơn đã thay số điện thoại.

"Trình Điệp Qua, buổi chiều anh có rảnh không?" Sau thoáng chốc ngẩn ngơ Nặc Đinh Sơn đã tìm lại được âm thanh của chính mình. Cô nói với Trình Điệp Qua trong điện thoại.

Trầm mặc ----

"Tôi là Nặc Đinh Sơn". Nặc Đinh Sơn bổ sung thêm một câu.

Sau đó Trình Điệp Qua đáp lại cô một câu: "Bây giờ cô đang ở đâu?"

Bây giờ đang ở đâu? Nặc Đinh Sơn không biết bây giờ mình đang ở nơi nào, cô khô khan đáp lại: "Tôi cũng không biết bây giờ tôi đang ở chỗ nào nữa".

Nặc Đinh Sơn chỉ biết chỗ bây giờ của cô cách nội thành Manchester khoảng mười mấy km. Thời gian Trình Điệp Qua tới nơi này chỉ mất mười mấy phút.

Theo lời của Trình Điệp Qua cô tìm tới chủ nhà hàng. Đó là một phụ nữ Ireland. Sau khi cô ấy nói rõ địa điểm với Trình Điệp Qua thì điện thoại một lần nữa trở về tay Nặc Đinh Sơn.

"Tìm tôi có chuyện gì không?" Trình Điệp Qua hỏi một câu qua điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt.

Vào lúc này Nặc Đinh Sơn cũng hồi phục lại tinh thần từ trong bối rối lúc ban đầu. Nắm chặt điện thoại, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu".

Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trình Điệp Qua, tôi cảm thấy chúng ta cần phải có một lần nói chuyện thẳng thắn".

Tối qua ở khu Khách Vip tại Old Trafford, sau khi Vinh Tuấn giới thiệu họ với nhau cô với anh giống như là hai người lần đầu gặp mặt vậy. Sau khi hời hợt giao lưu cô và Vinh Tuấn đã quay về khách sạn. Còn Anh mang theo Vinh Chân rời khỏi hướng ngược lại với họ.

Vinh Tuấn với Trình Điệp Qua cũng không phải là bạn bè bình thường. Vinh Tuấn còn phải ở lại Manchester hơn một tháng nữa, vì vậy sau một buổi tối suy nghĩ ngày hôm sau cô nói với Vinh Tuấn cô muốn một mình tới thị trấn Stratford một chuyến.

Sau khi cúp điện thoại Nặc Đinh Sơn bắt đầu đợi Trình Điệp Qua. Dường như Trình Điệp Qua đã bị cô thuyết phục, anh nói anh sẽ tới ngay.

Vừa cúp điện thoại thì điện thoại của Vinh Tuấn đã gọi tới. Nặc Đinh Sơn nói với Vinh Tuấn cô đã tới thị trấn Strafford, bây giờ cô đang thưởng thức món trà chiều ngon miệng.

Vốn là Vinh Tuấn dự định đi cùng với cô nhưng bị cô cự tuyệt, tay của cô vòng qua cổ của anh, giọng nói mềm mại: "A Tuấn, cả ngày anh ở cùng với em rồi mà không thấy chán sao?" "Không chán chút nào". "Anh không chán nhưng em chán". "Vậy sao, vậy phải làm thế nào nhỉ?" Sau đó cô nhón chân lên hôn vào môi của anh.

Lúc rời đi Vinh Tuấn còn nhét vào túi cô một cây dù. Đây là thành phố thường có lượng mưa nhiều nhất của nước Anh.

Lúc này cây dù kia vẫn đang ở trong túi của cô, cả ngày nay cây dù ấy khiến Nặc Đinh Sơn cảm thấy túi của cô nặng trĩu. Hôm nay không có mưa, trời hôm nay có nắng đẹp.

Dù và điện thoại đặt một bên trên bàn, Nặc Đinh Sơn chống tay trên mặt bàn, qua cửa sổ của nhà hàng nhìn ra con đường ở trước cửa. Phần lớn đi qua trên đường là cảnh tượng những lữ khách lái xe vội vã, cũng có một số học sinh và công nhân nhà máy ở gần đây về sớm.

Thời gia từng chút trôi qua, Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa giơ cổ tay lên. Đồng hồ đang chỉ đã qua nửa tiếng. Thời gian đồng hồ đang chỉ đã là ba giờ rữa.

Ánh mắt lại quay lại nhìn trên đường, Nặc Đinh Sơn đã thấy được Trình Điệp Qua. Áo choàng sẫm màu đang băng qua đường đi tới. Đúng lúc này một quả cam tươi lăn tới dưới chân anh. Anh dừng bước lại, cúi người nhặt lên. Sau đó quả cam lại một lần nữa quay trở lại trong túi giấy của bà lão kia.

Lúc Trình Điệp qua làm động tác nhặt quả cam lên đẹp mà phóng khoáng làm cho hai nữ sinh về sớm kia phải dừng chân lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!