Chương 37: (2)

Cách thời gian thi đấu còn mười mấy phút. Phóng viên đài tuyền hình đang đuổi theo phỏng vấn các cầu thủ nổi danh trước đây được mời tới xem cuốc thi đấu. Người săn tin cùng người bị săn tin làm ra vẻ giọng điệu hài hước khiến cho Vinh Chân cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Tẻ nhạt tới nỗi ánh mắt của cô không tự chủ được mà nhìn sang bên trái. Chỗ ngồi phía bên trái vẫn trống không như cũ.

Trình Điệp Qua đã rời đi một khoảng thời gian rất dài. Đặt Trên chỗ ngồi của Trình Điệp Qua là cặp kính không biết lấy được từ đâu. Không lâu trước đó chính anh đã đeo cặp kính này đi vào. Vào lúc này Vinh Chân mới nhớ ra, trước khi chưa phẫu thuật mắt thì Trình Điệp Qua cũng là một người bị cận thị.

Vinh Chân lấy mắt kính đang đặt một bên đeo lên mặt. Chiếc kính này thật sự là kính cận một trăm phần trăm. Qua thấu kính tất cả mọi thứ trước mắt mơ hồ không thể tả được, chỉ còn lại là một mảng lớn màu đỏ. Những màu đỏ kia đang di chuyển. Sau đó có hai bóng người một trước một sau từ từ to ra. Đến gần. Trong phút chốc đã gần ngay trước mắt.

Sau đó, một bàn tay tháo cặp mắt kính đeo trên mặt của Vinh Chân xuống. Thế giới một lần nữa trở lại rõ ràng. Gương mặt đó gần ngay trước mắt, như cười như không.

Gương mặt này nếu như nhìn kỹ lại thì có mấy phần giống với cô.

"A Tuấn". Vinh Chân mở miệng gọi.

Hồi bé cô thế nào cũng không cách nào chấp nhận được cái tên gần như chỉ tới thế giời này sớm hơn mình có mấy phút làm anh, Vinh Tuấn. Khi đó trong suy nghĩ của Vinh Chân thế này: Bị chiếm mất món hời lớn. Cho nên cô cũng theo ông ngoại và mẹ gọi anh ấy là "A Tuấn".

Cái từ "A Tuấn" kia cũng không đổi lại được nữa rồi.

"Vẫn thật ngốc". Anh ấy xoa xoa đầu cô, vẫn giống như rất lâu trước kia lúc nào cũng chế nhạo cô như vậy.

"Màn biểu diễn vừa rồi của anh làm cho người ta buồn ngủ muốn chết". Cô phản kích. Miệng thì đối đáp với anh, còn mắt thì lại dừng ở phía sau người Vinh Tuấn.

Cô gái đứng phía sau người Vinh Tuấn có dáng người thon thả, mắt ngọc mày ngài, áo len mỏng cổ cao màu xanh ngọc, trong chiếc váy màu trắng ôm sát cơ thể, phía dưới chiếc váy để lộ ra một cặp chân thon dài. Màu sắc của đôi giày cao gót là màu nâu nhạt. Sắc thái như vậy kết hợp với thân phận bạn gái của một nghệ sĩ Violon nổi tiếng mà nói thì đúng là đạt tiêu chuẩn.

Ấn tượng đầu tiên cô gái cho người ta đó là rất gầy, mà ở cái nhìn thứ hai...

Aiz! Chỗ không cần gầy thì quả thật không gầy. Anh trai cô thật là có diễm phúc rồi. Theo như sự nắm bắt tình hình của mẹ thì quả thật hai người này đã ở cùng nhau rồi.

Bật cười ha hả. Nụ cười này của Vinh Chân là muốn truyền đạt với Vinh Tuấn: Anh cùng lắm cũng chỉ tới thế mà thôi, thích phụ nữ ngực to.

Sau khi đánh giá xong dáng người là tới khuôn mặt.

Thẳng thắn mà nói so với dáng người thì khuôn mặt thua kém không ít. Đường nét không có bao nhiêu hấp dẫn, nhưng trông có vẻ cũng đạt tới độ đoan trang tú lệ. Bất quá Vinh Chân cảm thấy gương mặt chính là đoan trang tú lệ cùng với dáng người như thế kết hợp với nhau thì thật là có chút ý vị.

Dáng người tốt hơn chính mình. Khuôn mặt không xinh bằng mình. Đây cũng là tỷ số trận đấ đang san bằng 1:1. Vinh Chân cảm thấy trong tình huống so sánh thế này chỉ cần ngực cô độn nhiều hơn mấy thứ... thì có thể chiếm được thế thượng phong.

Ý nghĩ thế này khiến cho Vinh Chân cười tới tvô cùng chân thật. Đứng dậy, đưa tay vượt qua Vinh Tuấn: "Rất vui được gặp cô".

Bàn tay kia buông tay của Vinh Tuấn ra, bắt tay cùng cô. Chủ nhân bàn tay này mỉm cười lại với cô.

"Nặc Đinh Sơn, bạn gái của anh". "Vinh Chân, em sinh đôi của anh". Trong không gian vô cùng có hạn, Vinh Tuấn giới thiệu hai cô gái với nhau.

Nghe rõ ràng lời giới thiệu của Vinh Tuấn, Vinh Chân không tự chủ được mà lẩm bẩm theo lời giới thiệu của Vinh Tuấn "Nặc Đinh Sơn. Không phải là Nặc Nặc sao?"

Vinh Chân đã nhiều lần nghe được trong điện thoại từ mẹ cô cái tên "Nặc Nặc" này. Khi đó cô cho là tên của bạn gái Vinh Tuấn hẳn phải là "Nặc Nặc".

Ở phía tây London có một quảng trường tên là Notting Hill. Năm 1999 có một bộ phim tên là "Notting Hill" thịnh hành lúc đó, mà thế giới này cũng có một quảng trường như thế. Người có tên giống y như tên của bộ phim, hơn nữa lại còn là một cô gái. Ở Trung Quốc cái tên Nặc Đinh Sơn này thích hợp với con trai hơn.

Mà Trình Điệp Qua từng ở qua nơi đó. Nơi đó là Notting Hill, Trình Điệp Qua còn giữ lại chìa khóa căn phòng khi đó anh ở.

Vinh Chân không biết vì sao thời khắc đó lại chấp nhất với cái tên này như vậy. Cô dùng hai giọng London và giọng Oxford để ghi nhớ phân biệt phát âm của địa danh đó. Điệu bộ rất muốn truy cứu tới cùng.

"Đúng vậy. Nặc Đinh Sơn". Cô ấy trả lời cô.

"Xin lỗi. Tôi..." Sau đó Vinh Chân dùng ngôn ngữ tay chân để thay thế cho sự đường đột của cô. Kỳ thực thì cô cũng không biết nên dùng lời nói thế nào để hình dung cho tâm tình của mình lúc này. Thật là không thể nói sao cho rõ.

Đó là một cô gái hiểu biết. Cô ấy dùng câu "Cô còn nhìn đẹp hơn so với trong ảnh" để đổi chủ đề, gạt bỏ được lúng túng của cô. Hơn nữa Vinh Chân thích từ "nhìn đẹp" mà cô ấy dùng thì còn chân thật hơn so với từ "diễm lệ" và "xinh đẹp".

Tay của Nặc Đinh Sơn trở lại nắm tay của anh trai cô. Vinh Chân ngồi lại chỗ của mình. Ánh mắt của Vinh Tuấn rơi trên vị trí ngồi bên cạnh cô, hỏi một câu "Trình Điệp Qua vẫn chưa tới sao? Trước đó bọn anh đã nói qua điện thoại là nhất định phải tới đúng giờ mà".

"Anh ấy vừa mới đi ra ngoài, em đảm bảo anh ấy sẽ quay trở lại nhanh thôi". Sau khi nói xong câu này Vinh Chân căn bản có thể xác định Trình Điệp Qua đã rời khỏi chỗ của anh đã quá nửa tiếng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!