Chương 34: (Vô Đề)

Tôi tên là Diana, cùng tên với cố Vương Phi của Nước Anh. Ở Notting Hill tôi có một phần bất động sản, tôi đã mang phần bất động sản đó cho những người có nhu cầu thuê.

Theo dòng thời gian trôi qua, những khách trọ của tôi để thuận tiện cho công việc của họ, theo như cầu của cuộc sống mà thay đổi hết người này đến người khác. Dần dần trong miệng những khách trọ của tôi, tôi đã trở thành một bà già "không thể nói lý", có "chứng tự kỷ nóng nảy", "coi trọng đồng tiền" khiến cho người ta ngán ngẩm.

Khi nghe thấy điều này từ một người ta có thể cho qua, nhưng khi ta nghe thấy điều này tứ một trăm người thì ta cần phải xem xét lại.

Đúng vậy, tôi đã ý thức được mấy lời này của khách trọ của tôi nói cũng rất có lý.

Rốt cuộc thì mọi việc đã thay đổi từ khi nào? Phải chăng là bắt đầu vào buổi sáng nhận được hung tin ngày hôm đó. Là việc phát hiện vết son trên cổ áo của chồng tôi? Là theo tốc độ thay đổi của vật chất từng ngày mà ký ức ấm áp về những người bên cạnh mình ngày càng ít đi rồi dần dần biến mất? Những thứ này đã làm cho tôi thay đổi sao?

Cho dù biết những lời của khách trọ của tôi rất có đạo lý nhưng tôi phát hiện ra mình đã không còn sức thay đổi, cũng không muốn phí sức để thay đổi cái nhìn của họ về tôi nữa.

Chẳng lẽ lại muốn tôi nói với họ "Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, đã mất trong thời kỳ cuối do khó sinh. Bố của cháu tôi là ai đến giờ vẫn còn là một ẩn số". "Mà đứa cháu do tôi nuôi nấng đã chết trong trận chiến tranh Irac. Lúc nó chết mới chỉ có hai mươi bốn tuổi". "Chồng của tôi đã làm trái lời thề trong hôn nhân của chúng tôi, đã bỏ tôi đi theo gái trẻ.

Tôi chắc chắn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu cô cô gái trẻ kia là vì khoản tiền lương hưu kếch xù của ông ta".

Trên thực tế thì đúng như tôi dự đoán. Sau khi ông chồng của tôi bỏ tôi mấy năm thì đã chết trong một nhà trọ tối tăm. Cô gái kia đã bòn rút hết của cải của ông ta, làm cho cuộc sống của ông ta đi tới bước đường cùng.

Sau khi biết tin về cái chết của ông ta thì lòng của tôi đã tê dại. Tê dại khiến cho tôi làm ngơ với mọi việc xung quanh, tôi bắt đầu xa lánh với những người bạn trước đây của tôi.

Tôi cũng đã không thèm để ở trong lòng với những người khách trọ của tôi đối với ánh mắt căm ghét của tôi thế nào.

Tôi đã không còn trẻ nữa, thời gian ở trên đời này cũng không còn nhiều, thời gian của tôi có thể bất định, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trong ánh mắt căm ghét của tôi cũng bao gồm cả cô gái Trung Quốc tên là Nặc Đinh Sơn kia. Tôi thừa nhận đã có chút hà khắc với cô ấy. Khi tâm tình của tôi không tốt thì sẽ soi mói khuyết điểm của cô ấy, bởi vì cô ấy luôn làm tôi dễ dàng nghĩ đến cô gái đã cướp mất chồng của tôi kia.

Tôi có biết một chút chuyện của Nặc Đinh Sơn. Rất nhiều người mà tôi quen biết sau khi biết tôi trở thành chủ nhà của Nặc Đinh Sơn luôn nói với tôi đó là một cô bé đáng thương, xin bà đừng làm khó cô ấy.

Ở thời điểm này tôi đã tiếng xấu đồn xa ở khu số bảy này rồi.

Đối với lời của họ tôi cũng chỉ hỉ mũi coi thường. Trên đời này còn đầy những đứa trẻ bị vứt bỏ huống chi không phải là cô ấy đã được nhà Susan nhận nuôi sao? Với lại cuối cùng thì người chết ở Nam Phi là Susan và Emma cơ mà.

Càng nhiều người tới nói giúp cho Nặc Đinh Sơn trước mặt tôi thì phản cảm đối với Nặc Đinh Sơn bởi vì tình cảm yếu đuối của những người đó càng ngày càng tăng. Dưới cái nhìn của tôi thì những người lương thiện này đều bị cô bé kia lừa gạt rồi. Đó là cô gái điển hình khoác tấm áo của cô bé lọ lem bị lợi ích làm mê muội tâm can.

Tôi bắt đầu càng nghiêm khắc hơn với Nặc Đinh Sơn.

Sau đó, có một ngày Nặc Đinh Sơn tới trước mặt tôi nói cô ấy phải đi rồi.

Lúc đó tâm tình của tôi là phức tạp. Giống như phim hoạt hình kinh điển của Disney: Tom and Jerry. Tôi là con mèo kia còn Nặc Đinh Sơn là con chuột kia.

Tuy nhiên những chuyện tế nhị trong lòng này tôi không thể bày ra trên mặt. Lời nói vẫn cay nghiệt trước sau như một: "Nặc Đinh Sơn, cuối cùng thì mộng đẹp của cô cũng thành sự thực rồi, được vào ở trong căn nhà xinh đẹp có vườn hoa mà người đàn ông kia đã mua cho cô rồi hả?"

Tôi biết người đàn ông gần đây cô qua lại xem ra rất tốt, nhiều lần tôi đã nhìn thấy người đàn ông đó qua đêm ở trong nhà của cô.

Sắc mặt của cô ấy tái mét, một tuần này sắc mặt của cô ấy đều như vậy. Tôi nghĩ chắc đây vẫn là bởi vì nguyên nhân mấy ngủ của cô ấy? Một tuần này đèn trong phòng của Nặc Đinh Sơn bật cả đêm. Những kẻ cô độc đều như vậy, thích ánh đèn sáng sủa và biển người mênh mông. Tôi cũng thích ánh sáng của đèn và đám đông.

"Tạm biệt". Cô ấy thấp giọng nói với tôi.

Tôi bày ra một vẻ mặt quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, nhìn cô ấy từng bước rời đi.

Ngay khi thấy bóng dáng của Nặc Đinh Sơn sắp dần biến mất không thể nhìn thấy, trong lòng tôi vô cớ có một nỗi mất mát. Có phải từ nay về sau tôi sẽ không còn gặp lại cô gái Trung Quốc khom lưng lén nút như con mèo trốn tới ban công của tôi sửa nắng nữa không?

Tôi gọi cô ấy lại.

Lần đầu tiên tôi và Nặc Đinh Sơn ngồi cùng một chỗ hòa bình như vậy. Tôi pha cà phê cho cô ấy. Tôi bắt đầu bộc bạch chuyện cũ với cô ấy. Kể với cô ấy về đứa cháu ngoại duy nhất của tôi Brian, kể Brian của tôi trước khi đi tới chiến trường tại Irac, trước đó một ngày vẻ mặt thoải mái giống như là nó chỉ đi du ngoạn tới một nơi xa. Nó đi tới trước giường của tôi từ rất sớm, hôn lên trán của tôi rồi nói, bà yêu dấu con phải đi rồi.

Brian làm cho nước mắt của tôi chảy giàn dụa. Ngồi ở đối diện, Nặc Đinh Sơn đi tới trước mặt tôi. Ngày đó tôi ngồi ở trước mặt cô gái Trung Quốc mà tôi vẫn xem thường lần đầu tiên khóc ra hết tất cả.

Cũng đã rất nhiều năm rồi tôi đã quên mất mùi vị của nước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!