Chương 22: (Vô Đề)

Sáng hôm nay Trình Điệp Qua đã làm một việc làm cho lòng Nặc Đinh Sơn cảm thấy khổ sở. Người đàn ông mà ngày hôm qua đã gọi cô rất nhiều lần là "Nặc Nặc", ngày kế tiếp sau đó lại để lại cho cô một tờ giấy. Trên tờ giấy viết vội mấy chữ: Nhớ mua thuốc.

Nặc Đinh Sơn vẫn còn nhớ tối hôm qua anh đã thì thầm gọi "Nặc Nặc" bên tai cô, trong mỗi câu "Nặc Nặc" có chứa sự vui mừng, có chứa nỗi cực hạn, có chứa sự phát tiết, có sự thương hại, cũng có sự phức tạp, mâu thuẫn.

Cuối cùng câu "Nặc Nặc " kia lại là sự cảm kích. Khi chất lỏng nóng bỏng của anh bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể cô anh đã gọi cô hai tiếng: Nặc Nặc, Nặc Nặc.

Nặc Đinh Sơn chán nản bỏ tờ giấy vào trong ngăn kéo. Kể từ lúc cô lập kế hoạch tiếp cận Trình Điệp Qua thì từ lúc đó cô đã không còn tư cách để nói bất cứ cái gì nữa rồi.

Những khổ sở đó cứ coi như là cái giá cô phải trả cho ý đồ bất lương của mình đi.

Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ xong xuôi Nặc Đinh Sơn đứng ở trước gương, cô cẩn thận quan sát chính mình trong gương. Muốn từ trong gương nhìn xem mặt của mình có cái gì thay đổi so với lúc trước không. Nhưng dường như không có, trái lại gương mặt cô còn có chút hồng hào.

Khi Trình Điệp Qua gọi điện tới là lúc Nặc Đinh Sơn đang ở trong tiệm thuốc, cô vừa mới trả xong tiền thuốc.

Lúc điện thoại được kết nối cũng không có ai mở lời trước.

Trong trầm mặc.... nhân viên tiệm thuốc đang lén lút nhìn cô. Ánh mắt kia làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy không được thoải mái.

Quay lưng về phía nhân viên tiệm thuốc Nặc Đinh Sơn đã phá vỡ sự yên lặng: "Tôi đang ở tiệm thuốc, thuốc... đã mua xong rồi".

Đầu bên kia điện thoại vẫn đang trầm mặc.

"Tôi cúp máy đây". Nặc Đinh Sơn tăng giọng.

"Nặc Đinh Sơn". Trình Điệp Qua cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi gọi điện tới không phải là có ý này, tôi gọi tới là có lời muốn hỏi em..."

Sau đó anh không tiếp tục nói gì nữa.

Cầm điện thoại trong lòng Nặc Đinh Sơn đã có chút mất kiên nhẫn.

"Nặc Nặc, có đau không?" Giọng nói trầm thấp xuyên qua sóng điện thoại truyền tới.

Sự mất kiên nhẫn, bất an, nóng nảy cứ như vậy mà biến mất. Mặt bắt đầu không tránh khỏi có chút phiến hồng. Sau đó cô dùng cái cớ "Trình Điệp Qua tôi bỗng nhiên nhớ ra là mình còn có chuyện quan trọng cần phải làm" cứ như vậy vội vàng cúp điện thoại.

Vừa thở phào một hơi điện thoại lại vang lên lần nữa. Vẫn là của Trình Điệp Qua. Cô không nhận, điện thoại vẫn cứ vang lên.

Shit! Nặc Đinh Sơn nhận điện thoại.

"Trình Điệp Qua đã nói là tôi có việc rồi mà, tôi không có thời gian tiếp điện thoại của anh". Nặc Đinh Sơn vội vàng nói.

Đáp lại lời của cô là tiếng cười như suối chảy róc rách của anh. Vừa cười vừa nói: "Bây giờ tôi có thể xác định là em đã không có chuyện gì rồi. Lần trước tôi thật sự bị em làm cho sợ rồi".

"Cúp đây!" Chân giậm bình bịch.

"Nặc Nặc".

"Cái gì?"

"Giường nhà em hơi nhỏ".

Lần này Nặc Đinh Sơn thật sự cúp luôn điện thoại.

Mấy tiếng sau, khi Nặc Đinh Sơn đang dọn dẹp lại phòng của Trình Điệp Qua cứ có cảm giác có sự thay đổi kỳ lạ. Trong lòng cô tối hôm qua lại giống như là lần đầu tiên của cô và anh. Bọn họ là phát sinh dưới tình thế hai bên đều thần trí tỉnh táo. Hơn nữa quá trình...

Cô từ bị động thành chủ động tiếp nhận. Cùng với sự phát sinh tự nhiên như vậy, chân tự nhiên quấn lấy thắt lưng của anh, thân thể lắc thư theo từng nhịp tiết tấu của anh.

Tất cả đều không được dạy mà tự biết.

Nặc Đinh Sơn mất tự nhiên nhìn xung quanh, chỉ sợ xung quanh có người đang nhìn trộm cô, nhìn qua biểu hiện trên mặt cô rất rõ ràng, sau đó dựa vào biểu cảm trên gương mặt cô có thể đoán ra được tâm tư trong lòng cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!