Chương 16: (Vô Đề)

Vào khoảng 3 giờ sáng, tại cổng chính nơi cô ở, Nặc Đinh Sơn đã gặp một người đàn ông trung niên, người đàn ông này tự xưng là luật sư của Trình Điệp Qua.

Sau khi người đàn ông trung niên giới thiệu về mình xong ông ta đưa cho Nặc Đinh Sơn danh thiếp của mình.

Người đàn ông trung niên giải thích việc mình xuất hiện ở đây vào thời điểm này: "Công việc của anh Trình rất bận, anh ấy hy vọng có thể giải quyết vấn đề sớm một chút".

Nhìn ra rồi.

Xe của người đàn ông trung niên đậu ở ngoài cổng lớn chỗ Nặc Đinh Sơn ở. Việc đàm phán được tiến hành ở trong xe. Trong mấy phút ngắn ngủi ông ta đã truyền đạt xong ý của Trình Điệp Qua.

Trình Điệp Qua cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ. Trong ba ngày này anh chỉ ở Notting Hill cũng không đi đâu. Cũng tức là trước ngày thứ năm cô có thể lựa chọn gọi điện báo cảnh sát, anh sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật vì hành động của anh. Sau thời gian này nếu như Nặc Đinh Sơn không gọi điện thoại thì chính là chấp nhận theo lựa chọn thứ hai. Lựa chọn thứ hai của Trình Điệp Qua là:

Chấp nhận hoà giải riêng, anh sẽ trả cô số tiền bồi thường thích hợp.

Sau khi nói rõ tất cả mọi việc, Vị luật sư này đổi thành giọng điệu như là bạn thân của Trình Điệp Qua: "Có thể thấy cậu ấy đã rất tự trách mình. Tôi đã biết cậu ấy từ lúc cậu ấy mới tới London. Có thể nói, tôi đã nhìn Điệp Qua lớn lên. Cậu ấy vẫn luôn rất tốt, ở mọi phương diện đều tốt, gồm cả mối quan hệ nam nữ. Điệp Qua không phải là loại đàn ông vừa thấy gái đẹp là muốn tiến tới xin số điện thoại.

Xảy ra chuyện như vậy tôi đoán có thể là vì chuyện công việc. Khoảng thời gian gần đây cậu ấy..."

"Ngài luật sư, ông đã truyền đạt xong những gì Trình Điệp Qua muốn truyền đạt chưa?" Nặc Đinh Sơn cố gắng lấy lại tinh thần hỏi: "Nếu như truyền đạt xong rồi thì tôi cần phải đi".

Mở cửa phòng ra, tiện tay ném tờ danh thiếp đi. Không muốn tắm rửa, kéo tóc giả trên đầu xuống, Nặc Đinh Sơn quăng thân thể mình lên trên giường.

Chuông báo 12 giờ vang lên, thứ sáu đến.

Giống như dự đoán của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn đã không báo cảnh sát trong thời hạn ba ngày anh cho cô. Cô gái đó thích anh, anh biết.

Lợi dụng việc cô thích anh, Trình Điệp Qua đã đưa ra thời gian ba ngày để cho cô suy nghĩ. Trên thực tế đây lại như là loại cách thức bỉ ổi để anh tự cứu lấy mình.

Nhìn đi, tôi đã cho cô lựa chọn rồi, tôi cũng không có muốn trốn tránh trách nhiệm.

Vào sáng sớm, Trình Điệp Qua tắm qua loa, sau khi tắm xong, đem đồng hồ báo thức đặt lúc 5 giờ. Sau khi đặt báo thức xong, lên giường đi ngủ.

Đúng 5 giờ, đồng hồ đánh thức anh dậy.

Rời giường, rửa mặt, Trình Điệp Qua bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh muốn chuyển khỏi nơi này. Những tiếng bấm chuông cửa của những cô gái khiến anh thấy rất phiền. Thói quen sinh hoạt của Trình Điệp Qua đều trật tự đâu vào đấy. Mà cái nơi này, cái nơi quái đản này quả thực làm cho cuộc sống của anh rối loạn hết lên.

Đồ đạc rất nhanh đã được thu dọn xong. Trình điệp qua đứng trong phòng, trong lúc vô ý ánh mắt anh rơi vào những tời giấy ghi chú dán đầy trên tường. Đó là tờ ghi chú viết lên những việc anh giao, Nặc Đinh Sơn luôn hoàn thành rất tốt.

Cô thật sự giống như là một nữ King Kong thật sự. Cô không có điểm nào giống với người khác...

Bỗng nhiên Trình Điệp Qua cảm thấy ngực trở lên khó chịu không có lý do.

Đó là loại cảm xúc tồi tệ như muốn quay đầu lại.

Trình Điệp Qua mở cửa sổ ra, đem tấm rèm cửa dày kéo ra hai bên.

Gió sớm hoà cùng ánh sáng màu lam lùa vào khắp nơi trong phòng.

Tủ đầu giường vẫn còn để thuốc anh đang hút dở. Thuốc này cũng chỉ còn lại một đếu cuối cùng. Gần đây anh thật sự hút thuốc rất nhiều. Trình Điệp Qua châm điếu thuốc cuối cùng kia lên. Anh tự nói với chính mình, sau điếu thuốc này anh sẽ quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này. Nơi này là khu Notting Hill, cùng với cô gái cũng tên là Nặc Đinh Sơn kia.

Trong tay cầm điếu thuốc ngồi trên tủ đầu giường, Trình Điệp Qua xuất thần nhìn vào một điểm nhỏ trên giường. Điểm nhỏ đó giống như là cánh hoa lẻ loi rơi trên mặt đất. Màu sắc chỉ đậm hơn một chút so với màu nâu của drap trải giường, cần phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra.

Trình Điệp Qua thất thần nhìn vào, mãi cho tới khi bị tàn thuốc còn đang cháy dở đốt cho bỏng tay.

Tàn thuốc rơi trên mặt đất.

"Trình Điệp Qua, cái tên khốn này, đó là nụ hôn đầu của tôi đó". Âm thanh này vào giờ phút này lại rõ ràng như thế.

Bước chân dường như rất hoảng hốt, Trình Điệp Qua mở tất cả đen trong phòng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!