Chương 12: (Vô Đề)

Anh đi lại phía trước, bước ra phía cửa. Khoảng cách của hai người lúc đó rất gần. Gần giống như cái trời mưa lúc rạng sáng đó. Chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể hôn được cô.

Chân của Nặc Đinh Sơn mềm nhũn.

Bởi vì khoảng cách bị rút ngắn nên âm thanh của anh lại càng trở lê trầm thấp: "Có một việc tôi muốn nói cho cô biết, không phải là như vậy".

"Cái gì?" Không biết sao giọng cô run run.

"Đối với Trình Điệp Qua mà nói Nặc Đinh Sơn không phải là người giúp việc, cô ấy là người bạn duy nhất của anh ấy ở Notting Hill, điều này cũng là mấy ngày nay tôi mới hiểu ra được".

Nặc Đinh Sơn quay mặt đi hướng khác.

"Sau khi cô đi rồi tôi đã tìm một người giúp việc khác. Cô ấy biểu không tệ, việc cô ấy làm cũng không có gì để soi mói. Nhưng tôi luôn cảm thấy không đúng". Nói tới đây anh cũng dừng lại, dường như muốn tìm một ví dụ cho thích hợp, chỉ một giay sau: "Có thể nói như thế này, người tôi thuê tới nấu cơm giống y như cô, mùi vị cũng giống như thế.

Cơm cô nấu tôi có thể ăn hết không sót một hạt, nhưng cơm người đó nấu tôi chỉ có thể miễn cưỡng ăn được một nửa".

"Nguyên nhân anh đi tới tiệm hoa, là bởi vì đói bụng khiến anh không thể nào chú tâm tập trung vào công việc được". Giọng Nặc Đinh Sơn lạnh lùng.

"Đương nhiên không phải. Điều tôi muốn nói là quá trình, trong quá trình đó tôi đã ý thức được cô đã trở thành bạn của tôi rồi, một người bạn thật sự. Tôi nghĩ cô cũng vậy, nếu không vì sao cho dù biết không thích hợp cô lại vẫn đồng ý giúp tôi. Vì vậy tôi đã tới cửa hàng hoa".

Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn giày của mình chằm chằm.

"Nặc Đinh Sơn?"

"Vì sao anh Trình lại nghĩ tâm tư tôi xuất phát từ tình bằng hữu mới giúp anh đuổi những người phụ nữ kia đi vậy? Vì sao lại không nghĩ việc tôi giúp anh như vậy là có mục đích? Việc tôi bảo anh không được gọi điện cho tôi cũng không biết chừng là tôi đang diễn kịch để che giấu tham vọng thì sao?

"Cô là người như vậy sao?"

"Không biết chừng là vậy" Nặc Đinh Sơn được giọng mình khẽ thì thầm.

Sau đó có một nụ cười khẽ quanh quẩn bên tai cô, anh mang xe của cô đi, xe đạp bị anh cho vào trong cốp sau của xe.

"Trình Điệp Qua, anh muốn làm gì?" Tay Nặc Đinh Sơn giữ lại cánh tay anh.

"Chúng ta phải đi siêu thị một chuyến, tủ lạnh trống không rồi".

"Anh vẫn chưa trả lời câu vừa rồi của tôi?"

"Cô vẫn còn tham vọng gì vẫn chưa nói sao?" Anh bật cười, tay xoa đầu cô: "Có người nào lại ngốc như vậy nói ra động cơ của mình. Cô đang thăm dò tôi thôi đúng không? Được rồi, bây giờ tôi trả lời cô, cho dù động cơ cô tiếp cận tôi là gì thì cũng không có quan hệ gì".

"Anh Trình..."

"Xuỵt......." Anh cắt lời cô: "Bây giờ chúng ta không có thời gian ở đây thảo luận vấn đề này, tình hình chiều nay cô cũng thấy rồi đó. Tôi căn bản không có thời gian để hoàn thành công việc, vì vậy buổi tối sẽ có một đống công việc đang chờ tôi".

"Anh Trình...."

"Còn nữa, NẶc Đinh Sơn, cô bỏ xưng hô với tôi như vậy đi, cô có thể gọi tôi là Jude như bọn họ, nhưng tôi lại thích cô trực tiếp gọi tên tôi là Trình Điệp Qua, hoặc là Điệp Qua cũng được".

Nụ cười của anh dừng lại ở khóe miệng, sau đó thu hồi toàn bộ: "Trước khi tôi còn chưa xuất hiện trên đời này, mẹ của tôi đã nghĩ ra cái tên này tên cho tôi. Lúc đó bà đang ở Nam Mỹ, bà ấy rất thích phát âm "Điệp Qua" này. Bà ấy nói, bà muốn con của bà cũng tên là Điệp Qua, bà ấy rất thích tên của tôi. Đó là món quà mà mẹ dành cho tôi".

Lúc Trình Điệp Qua nói tới mẹ của anh, nét mặt âm u.

Bàn tay muốn ngăn cản cánh tay anh dần buông xuống, sau đó Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn theo Trình Điệp Qua lên xe.

Lúc đó Nặc Đinh Sơn không biết là vốn dĩ Trình Điệp Qua so với cô còn biết lừa người hơn, chỉ cần anh cảm thấy cần thiết là anh có thể dễ dàng nói ra những lời có cánh.

Tối nay họ đem tủ lạnh nhà anh lấp đầy. Cô mang từng túi hàng ra phân loại, sau đó bỏ từng thứ vào trong tủ lạnh. Trong thời gian này, từ đầu đến cuối Trình Điệp Qua đều đứng dựa lên tường cạnh tủ lạnh nhìn qua. Giống như là....

Trong lòng Nặc Đinh Sơn bỗng hoảng loạn, việc này khiến cô sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!