Đêm dần dần sâu lắng.
Lần thứ tư Nặc Đinh Sơn đi lại chỗ chiếc gương, trên mặt chiếc gương vẫn còn lưu lại hơi nước lúc cô tắm, lại một lần nữa lau sạch hơi nước đi.
Son môi có hơi đậm không? Cởi nút váy ngủ ra có phải là giấu đầu hở đuôi không? Cô loay hoay mái tóc một hồi lâu có đạt được hiệu quả trông như biếng nhác không? Váy ngủ của cô đã rất bảo thủ rồi, căn bản không cần phải mặc thêm áo choàng bên ngoài nữa ha.
Suy nghĩ một chút Nặc Đinh Sơn cởi áo choàng ra.
Đêm nay là đêm tân hôn chân chính của ông Trình và bà Trình.
Xoa xoa mặt, để cho mặt mình nhìn có chút sắc hồng hơn, hít sâu vào một hơi, Nặc Đinh Sơn nhấc làn váy lên, đẩy cửa phòng tắm ra.
Chân đặt trên thảm trải sàn, bàn tay trống không giữ chặt vị trí trước ngực, không cho nó nhảy loạn xạ nữa, thật vất vả lắm mới đi tới được phòng ngủ, lại phát hiện...
Theo tiếng hít thở đều đều gương mặt cô nhanh chóng xụ xuống, Trình Điệp Qua lại có thể ngủ được, anh lại có thể ngủ sau khi cô đã hao tâm tổn sức trang điểm xong như vậy.
Đêm nay cô ấy vậy mà rất chờ mong, vì để cho anh một niềm vui bất ngờ mà cô đã không nói cho anh biết, sáng nay đã chuẩn bị gọn gàng đâu đấy hết rồi.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Nặc Đinh Sơn thật muốn bật cười, chẳng trách Trình Điệp Qua lại ngủ thiếp đi, thời gian cô tắm lại tốn tới hơn một tiếng đồng hồ.
Ánh đèn tỏa ra soi rõ gương mặt mệt mỏi của Trình Điệp Qua, viền mắt hiện ra quầng thâm nhàn nhạt, từ sau khi cô rời khỏi anh người đàn ông này vẫn chưa từng được nghỉ ngơi tốt.
Ngày 13 tháng 2, Nặc Đinh Sơn đã trở thành bà Trình ngày thứ 13.
Trạm thứ ba của cuộc hành trình "Trở về chốn cũ" của cô và anh là lâu đài trên biển đã từng lưu giữ lại những ký ức tốt và không tốt. Ở đó họ đã từng tranh cãi, đã từng lừa dối tình cảm, cũng đã từng trở mặt. Ở đó anh đã từng dẫn cô đi nghe tín hiệu cá voi theo đuổi tình yêu, anh đã từng cầu hôn cô.
Hôm nay tòa lâu đài trên biển kia đã trở thành một tòa thành giải trí tổng hợp, cũng được các cặp vợ chồng mới cưới, các cặp tình nhân bình chọn là phong cảnh được yêu thích nhất, nơi đó cách xa đất liền, nơi đó có một bầu trời đầy sao.
Khoảng 3 giờ chiều, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đi mua sắm ở một cửa hàng tiện lợi gần với bến cảng nhất, Trình Điệp Qua đã được nghỉ ngơi đầy đủ lộ ra tư thái mê hoặc chết người mà không cần đền mạng, càng muốn lấy mạng người ta hơn là người đàn ông này cứ cười mãi thôi. Trình Điệp Qua tươi cười sẽ tỏa ra một sự mê hoặc chết người, Trình Điệp Qua như vậy càng làm cho Nặc Đinh Sơn không thể không thấp giọng nhắc nhở "Không được cười".
"Tại Sao". Anh hỏi một câu hết sức là vô tội.
Tại Sao? Không biết là anh hồ đồ thật hay là giả vờ hồ đồ nữa? Nặc Đinh Sơn thầm oán giận trong lòng. Vì Sao? Không nhìn thấy gần bọn họ đều một là đám con gái hay sao, các cô nàng này có khi là đi theo Trình Điệp Qua tới cửa hàng tiện lợi này cũng nên, không nhìn thấy hiện tại các cô nàng ấy đang lén nhìn anh hay sao? Vào giờ phút này, nụ cười của Trình Điệp Qua mỗi giây mỗi khắc lại như truyền tới một loại thông điệp thế này:
Muốn có số điện thoại cá nhân của tôi không?
Nặc Đinh Sơn dùng ánh mắt mà nhắc nhở ông xã của mình: Đã bảo anh đừng cười rồi mà.
Ai ngờ anh lại cười càng trêu tức hơn.
Ánh mắt của đám con gái lại càng táo tợn hơn.
Ánh mắt cảnh cáo lại thêm phần làm nũng: Xin anh đó, đừng cười nữa.
Anh vẫn thờ ơ không thèm đoái hoài.
Tên khốn này, lúc trước không phải đã nói cô bảo anh đi hướng đông thì anh sẽ không đi hướng tây sao? Mặt ghé sát lại gần anh, thấp giọng nhắc nhở "Trình Điệp Qua, anh mà còn cười nữa thì em sẽ chắn anh ở trên tấm ván đấy".
Ở Bắc Kinh, Trình Điệp Qua đã làm qua việc thế này, một người đàn ông chắn một cô gái ở trên cánh cửa nhất định là một chuyện tổn thương tự ái to lớn. Nặc Đinh Sơn cho là vậy.
Ai ngờ.
Người này không chỉ không thu lại nụ cười, mà nụ cười còn rạng rỡ hơn nữa, hàm răng trắng và đều tăm tắp tới chết người. Nặc Đinh Sơn vô cùng đau đầu.
Trong khi Nặc Đinh Sơn vô cùng đau đầu thì Trình Điệp Qua lại như một học sinh bướng bỉnh nhất trong lớp "Bà Trình, ông Trình cực kỳ hoanh nghênh em đem anh ấy chặn ở trên tường".
Ở cửa hàng tiện lợi có cửa sau, cửa sau là ra một con hẻm nhỏ hẹp, vào lúc này con hẻm nhỏ không một bóng người, trong thế giới ấy chỉ có cô và anh, muốn chơi đùa thế nào cũng không có liên can gì, muốn chơi trò ấu trĩ thế nào cũng không có liên can gì, ông Trình cũng rất phối hợp.
Chỉ là, chưa tới mấy lần ông Trình đã đổi khách thành chủ, từ anh bị đặt ở trên tường đã bị đổi thành cô, sau đó cũng không biết chơi đùa thế nào mà đã thăng cấp thành phiên bản người lớn. Môi dán chặt lấy nhau, bàn tay tiến vào trong quần áo của nhau, đầu ngón tay tự do thoải mái trên cơ thể nhau, cô trêu trọc nơi mẫn cảm của anh, anh đáp lại, cần mẫn không biết mệt mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!