Chương 11: (Vô Đề)

Trình Điệp Qua giữ cổ tay Nặc Đinh Sơn lại. Cô đưa lưng về phía anh hỏi:

"Ở trong mắt anh Trình có phải là những người mỗi khi tới ban đêm thì đội tóc giả, đeo mi giả, tô son rực rỡ đều là loại phụ nữ có thể hôn tuỳ tiện giống như ăn cơm uống nước. Mà tôi cũng là một trong số đó phải không?"

Trình Điệp Qua im lặng. Tuy anh chưa suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này, nhưng trong tiềm thức cũng đã có ý nghĩ tương tự như vậy.

"Chính vì như vậy cho nên ngày đó mới có chuyện như vậy xảy ra. Không cần hỏi ý tôi, bởi vì trước đó anh đã nghĩ ra cách đó rồi. Chả có việc gì ghê gớm. Trong thời đại này cái gì cũng đều có thể ra giá được, chỉ cần xong việc thì đưa tiền cho cô ta là được rồi. Anh giải quyết vấn đề của anh, tôi nhận được tiền của tôi.

Như vậy không phải là rất tốt sao?"

Trình Điệp Qua há miệng, anh không thể nói gì được, lại một lần nữa không có gì để nói.

"Đúng vậy, như vậy không phải rất tốt sao?" Cô lẩm bẩm nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà... Trình Điệp Qua, cái đồ khốn nhà anh, đó là nụ hôn đầu của tôi mà".

Cô qua đầu lại, dưới màn đêm ánh sáng của đèn đường làm nhoà đi khuôn mặt cô. Viền mắt của cô chứa đầy nước mắt, ánh nước lấp lánh như hạt trân châu.

Theo bản năng anh buông lỏng tay cô ra. Mệt mỏi, khó chịu dần tan biến. Xung quanh trở nên yên tĩnh, trong nháy mắt dường như việc duy nhất anh có thể làm đó là nhìn cô.

Gương mặt có phần đau thương, âm thanh bỗng nhiên cũng bình thản giống như không gian yên tĩnh xung quanh: "Dù tôi có thích tiền như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không biến nó thành hàng hoá. Hơn nữa, cũng không phải ai vừa sinh ra cũng liền thích tiền ngay".

Giống như cô tự nói với bản thân mình: "Lúc mười mấy tuổi tôi đã suy đoán về gương mặt chàng trai mà tôi sẽ hôn lần đầu tiên. Giọng nói có dễ nghe không? Nụ cười có toả nắng không? Ngón tay có thon dài không? Hình dáng có giống với dáng vẻ trong lòng tôi không?

Có giống như minh tinh không? Thế nhưng, dần dần không còn nghĩ tới nữa. Không, phải nói là không dám nghĩ tới nữa. Lúc mỗi ngày Susan làm việc mười mấy tiếng tôi đã thấy rất có lỗi. Sau đó, tôi bắt đầu ra sức học hành. Tôi chỉ có thể làm được như vậy để báo đáp lại Susan.

Sau đó tôi thật sự học rất nhiều thứ, dần dần biến thành như bây giờ. Sau khi rời khỏi nhà anh tôi mới nhớ ra. Ah, đó chính là nụ hôn đầu của tôi".

"Cũng không phải không muốn, mà là tôi không có thời gian để tìm ra chàng trai có thể hôn tôi. Cho dù nụ hôn đầu đã không còn ý nghĩa tuyệt vời như tưởng tượng khi mười mấy tuổi nữa, nhưng trong lòng tôi muốn nó sảy ra khi cả hai bên tình nguyện. Nhưng anh đã làm cái gì rồi?"

"Mười ngàn Bảng Anh? Đúng. Mười ngàn Bảng Anh". Cô nở nụ cười châm biếm. Viền mắt cô xuất hiện nước mắt rồi nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi: "Nếu như tôi nhận mười ngàn Bảng Anh đó, thì tôi còn lại gì? Nhìn đi, có thể bán nụ cười, có thể bán nhan sắc".

"Không tin phải không? Cảm thấy lời của tôi không thể tin phải không? Có thể như vậy sao? Nghe tới đây có phải thật không thể tưởng tượng được phải không? Tính chất công việc của cô ta có phải trong lòng mọi người đều biết rõ là cô ta làm cái gì? Không phải sao? Không phải là khi đó anh đã khen ngợi tôi sao?

Ngay khi tôi giúp anh đuổi Emily đi anh đã hỏi tôi những thứ đó tôi học được từ đâu. Tôi cho anh biết, những thứ đó tôi không học từ đâu, mà là rất nhiều việc sau khi tôi đã trải qua trên cuộc đời cô độc này cùng với Klein tự nhiên học được một vài thứ.

Những thứ ngày đó tôi dùng để đối phó với Emily chính là biện pháp tôi đã đối phó với những người đàn ông muốn chiếm tiện nghi của tôi. Có muốn tôi liệt kê một hai loại ví dụ để anh tâm phục khẩu phụ không. Nếu như..."

Nói tới đây gương mặt của cô bởi vì kích động mà đỏ bừng lên. Cô bắt đầu ho, ho dữ dội khiến cho cơ thể hết sức run rẩy.

Khoảng cách của họ rất gần, gần tới nỗi chỉ cần anh đưa tay là có thể chạm được vào cô.

Không kịp suy nghĩ, anh đưa tay ra, mạnh mẽ ôm thân thể cô vào trong ngực mình. Cô rất kích động. Trong lúc ho, mặt cô đỏ bừng lên. Cô giống như con nhạn đơn độc kia thiếu không trung bay lượn.

Không để cô có cơ hội giãy dụa.

"Tôi không có, tôi không phải không tin".

Đầu đặt trên bả vai Trình Điệp Qua. Từ từ nhìn vào sắc trời tối tăm. Có người lái xe qua, đèn xe chiếu lên mặt Nặc Đinh Sơn.

Nặc Đinh Sơn giãy khỏi lồng ngực Trình Điệp Qua.

Hai người giữ một khoảng cách ngắn. Nặc Đinh Sơn nhìn Trình Điệp Qua. Cô không nhìn thấy bất kỳ điểm không tự nhiên nào từ trên mặt anh. Có thể hành động vừa rồi của anh chỉ là một biểu hiện của tinh thần chủ nghĩa nhân đạo đã được giáo dục từ nhỏ của người đàn ông mà thôi.

"Vừa rồi thất thố để anh Trình cười chê rồi". Cô bay ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Nặc Đinh Sơn!" Anh lại nhíu mày.

"Còn nhớ lời tôi nói với anh ngày đó không. Sau này đừng gọi tới số của tôi nữa. Đối với tôi mà nói anh Trình đã trở thành loại khách hàng bị liệt vào danh sách đen của tôi rồi".

Lần này Trình Điệp Qua không tiếp tục đuổi theo Nặc Đinh Sơn nữa. Anh đứng tại chỗ, cô thẳng lưng từng bước biến khỏi tầm mắt anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!