Nặc Đinh Sơn co chân mắt nhìn chăm chú vào tivi, một giọng nói đột nhiên truyền tới bên tai, hỏi cô: Chương Trình Tivi có hay không?
"Hay". Nặc Đinh Sơn trả lời lại.
Câu trả lời của cô có chút trống rỗng do bốn bề cực kỳ yên tĩnh, tivi không biết bị tắt đi từ khi nào, mà Trình Điệp Qua cũng không biết đã gập laptop từ khi nào, mắt kính đặt trên latop, anh đang nhìn cô, ánh mắt có chứa ý tứ dò xét.
Ở phía sau lưng anh là cửa sổ thủy tinh sát đất, bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm của Bắc Kinh.
Đây cũng đã là ngày thứ ba Nặc Đinh Sơn quay trở lại thành phố, cô và Trình Điệp Qua vừa quay lại thành phố thì liền vào ở tại chỗ của anh, trong ba ngày này họ không bước chân ra khỏi cửa.
Việc Nặc Đinh Sơn làm trong ba ngày này chính là ăn, ngủ và xem tivi. mà việc Trình Điệp Qua làm trong ba ngày này cũng là ăn, ngủ và xem tivi cùng cô.
Buổi tối ngày đầu tiên quay lại đây Trình Điệp Qua đã tự động ngủ riêng với cô, anh đảm nhiệm một ngày ba bữa, mà ba bữa này đều là trứng chiên cơm và canh cà chua, khi cô xem tivi thì anh cũng vừa xử lý công việc mà Chu Mỹ Bảo đúng giờ gửi tới cho anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trình Điệp Qua mặt Nặc Đinh Sơn lạnh lùng muốn cầm lấy điều khiển tivi, bây giờ quá yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi làm cô có cảm giác không được tự nhiên.
Vừa mới cầm điều khiển tivi trong tay thì bị lấy lại sau đó để lại về chỗ cũ lần nữa.
"Nặc Nặc, chúng ta nói chuyện". Anh nắm chặt vai cô.
Cô hơi giãy ra, phối hợp với giọng điệu không vui: "Trình Điệp Qua, không phải là em đã nói em cần mấy ngày yên tĩnh để suy nghĩ sao?"
"Nhưng, anh đã yên tĩnh rồi. Nặc Nặc, nói cho anh biết, có phải là đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết không?" Anh hỏi.
Mặc dù lúc Trình Điệp Qua hỏi câu này nét mặt tỏ ra rất nhạt nhòa, nhưng ánh mặt lại sắc lẹm.
Nghiêng người về phía trước, tựa đầu lên vai anh, cô cụp mắt xuống: "Giáo viên tiếng Trung của em đã kể cho em nghe một câu chuyện có tên là sói tới rồi, câu chuyện này nói về một đứa trẻ thích nói dối tới một ngày cậu ta nói thật thì không một ai tin cậu ta. Trình Điệp Qua, có phải là trong lòng anh bây giờ em giống như đứa trẻ thích nói dối kia không?"
"Chỉ là trong lòng em khó chịu mà thôi, từ đầu tới cuối em chẳng biết gì về chuyện đó, nếu như anh không nói vậy thì có phải là cả đời này em cũng không biết chuyện như vậy sẽ xảy ra. Dì Kiều đối với anh mà nói là một người quan trọng như thế, em cũng muốn gần gũi với và, cho dù không thể làm cho bà vui, thì ít nhất anh cũng phải cho em một cơ hội đứng trước mặt bà ấy nói một tiếng cảm ơn với bà, mà hành động của anh đã biến em thành một con ngốc không biết gì cả".
"Anh xin lỗi, là anh không tốt". Anh nói với cô: "Mấy ngày nữa anh sẽ dẫn em đi gặp dì Kiều".
"Ừm".
"Sau khi gặp dì Kiều của anh thì đi gặp ba anh".
"Ừm".
"Nặc Nặc".
"Ừm".
Im lặng
---- Một mảng tĩnh lặng. Đầu cô tiếp tục dựa trên vai anh, ánh mắt vô thức tập trung vào một chỗ, suy nghĩ thất thần, cũng không biết đã qua bao lâu thì nghe thấy anh cao giọng gọi cô "Nặc Nặc".
"Sao vậy?" Cô hỏi anh.
"... Không có gì". Anh không cho cô biết những lời vừa rồi nói với cô, chẳng hạn như hỏi cô nhà thờ mà cô thích, nhà thiết kế áo cưới mà cô thích.
Một lần nữa lại mở tivi lên, lúc chờ tivi phát ra âm thanh Nặc Đinh Sơn mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, Trình Điệp Qua cũng tiếp tục xử lý công việc mà anh chưa làm xong.
Gần mười một giờ Trình Điệp Qua mang một ly sữa nóng đặt vào tay cô, ánh mắt cô vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào tivi, định để ly sữa sang bên cạnh, Trình Điệp Qua gọi cô lại.
Cô dừng lại, lúc này mới chuyển ánh mắt từ tivi sang mặt Trình Điệp Qua. Cô lại hỏi một cây: Sao vậy?
Trình Điệp Qua lấy ly sữa trong tay cô, đặt sang một bên.
Anh đứng trước mặt cô, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cô, lần này không phải là "Nặc Nặc" nữa mà là "Nặc Đinh Sơn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!