Chương 1: (Vô Đề)

Đầu tháng tư năm 2010, ngày tháng vẫn trôi qua bình thường, Nặc Đinh Sơn đứng dựa trên ban công nhìn xuống đường phố tỏa nắng, ban công nhỏ đến đáng thương, nhiều nhất cũng chỉ chứa được bốn người đứng.

Thời tiết của Anh Quốc là loại khí hậu Ôn đới điển hình, trong một năm phần lớn thời gian khí hậu tương đối ẩm ướt, cho nên người dân Anh vẫn xây nhà dựa theo tình hình nơi ở, nhà ở thường chừa ra một không gian nhỏ để cho nắng chiếu. Không gian này là ban công. Lâu dần ban công này cũng trở thành điển hình của người dân Anh.

Theo miêu tả của Shakespeare, trong đêm hè Juliet và Romeo đã hẹn hò tại ban công. Cuộc hôn nhân thế kỷ, Thái Tử Charles đã hôn Công Nương Diana trên ban công. Trong ngày lễ quan trọng của Nước AnhThủ Tướng đứng trên ban công thông qua giới truyền thông gửi lời chúc phúc tới người dân.

Vận mệnh của Nặc Đinh Sơn với cái ban công cũng có chút liên quan.

Hai mươi bốn năm trước, sáng sớm ngày 1 tháng 4, một cô gái người Anh tên Susan đã phát hiện một thùng giấy trên ban công nhà mình, là loại thùng giấy dùng để chứa táo trong siêu thị. Sau khi mở thùng giấy ra, cô bất ngờ phát hiện ra bên trong không phải là chó mèo nhà ai bỏ, mà là một đứa nhỏ đang mở to mắt chờ mong.

"Rốt cuộc là ai đã làm chuyện thất đức như vậy chứ".

Là người theo đạo Cơ Đốc, Susan đã kinh ngạc thốt lên, bởi vì đứa nhỏ bên trong thùng giấy môi đã chuyển sang tím ngắt rồi. Buổi tối này trời mưa liên tục, cô ấy không biết đứa nhỏ trong thùng giấy kia đã ở trên ban công nhà cô bao lâu rồi.

Nghe đâu người bỏ cái thùng giấy trên ban công nhà Susan còn đạp hỏng máy hút khói và làm vỡ một chậu hoa.

Chuyện này được xem là khởi đầu một chuyện bi thương. Có thể sự việc phát sinh vào ngày 1 tháng 4, cho nên việc đứa trẻ bị vứt bỏ trên bang công càng nghe như là một trò đùa.

Sau khi biết chuyên thân thế của Nặc Đinh Sơn, mọi người đều mang việc này ra trêu trọc cô.

Lâu dần, đối với Nặc Đinh Sơn mà nói, đối với cái đêm mưa ngày 1 tháng 4 kia chẳng còn đau buồn gì cả.

Có đôi khi Nặc Đinh Sơn bước đi trên đường vô tình ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng cô sẽ thấy những cái ban công ở khắp nơi đó làm cho cô cảm thấy buồn phiền. Khi đó, phải chăng người đạp hỏng máy hút khói nhà Susan đó chính là người đã mang cô tới thế giới này, mà xuất phát từ nguyên nhân gì mà người đó lại có quyết định như vậy?

Có điều, Nặc Đinh Sơn cũng không có thời gian suy nghĩ tới vần đề này. Con đường phía trước của cô không chỉ thực tế mà còn khắc nghiệt: Sinh tồn! Sự chênh lệch giàu nghèo của quốc gia phát triển, ngoài giai cấp trung lưu ra, về căn bản chia ra hai trường hợp. Người giàu thì giàu nứt đố đổ vách, người nghèo thì ngèo đến cùng cực. Ở Nước Anh, đặc biệt là ở London loại hiện tượng này càng nghiêm trọng.

Mỗi tháng số tiền trong tay Nặc Đinh Sơn cũng chỉ có thể thuê được loại tầng hầm không thể thấy mặt trời. Chủ nhà của cô ấy là một bà lão người Anh quái gở, những người khách trọ của bà ấy tới giờ chưa bao giờ thấy được vẻ mặt hòa nhã của bà ấy. Phần lớn thời gian Nặc Đinh Sơn cũng chỉ có thể thừa dịp bà ấy nghỉ trưa mà lén lút chạy tới ban công này.

London vào khoảng từ tháng ba đến tháng năm là mùa mưa. Vào mùa mưa, chỗ ở của cô càng ẩm ướt, điều này làm cho Nặc Đinh Sơn mỗi lần đi ra ngoài đều phải xịt một ít nước hoa lên người để giấu đi mùi ẩm mốc của tầng hầm ám lại trên người mình. Mùi nước hoa giá rẻ trộn lẫn với mùi ẩm mốc của tầng hầm làm cho cô nhận được những ánh mắt khó chịu của một số người.

Sau này, Nặc Đinh Sơn cùng với một Lưu học sinh người Thụy Điển có giao tình coi như không tệ, khi về nước đã tặng cho Nặc Đinh Sơn chiếc xe đạp của cô ấy, đó là một chiếc xe High Ride còn mới sáu phần, từ đó nó đã biến thành phương tiện giao thông trọng yếu của Nặc Đinh Sơn.

Nặc Đinh Sơn đã đứng ở Quảng Trường phía tây của London, Quảng Trường này còn có cái tên rất đặc biệt: Notting Hill.

Notting Hill dịch sang tiếng Trung là Nặc Đinh Sơn.

Lúc nhặt được cô, Susan còn tìm được trong cái thùng giấy đó có mấy chữ viết kèm theo, cũng may có mảnh giấy để lại mấy chữ ấy để sau này cô không phải băn khoăn xem rốt cuộc mình là người Nhật Bản, Hàn Quốc, hay là người Trung Quốc.

Sau khi đọc xong lời nhắn Susan nhìn lại bé gái Trung Quốc nhăn nhúm trong thùng giấy, rồi ôm lấy cô bé. Ngay sau đó, Susan đã đặt tên cho bé gái Trung Quốc đó.

Thế là cô có cái tên giống như tên của Quảng Trường này

- Notting Hill

- Nặc Đinh Sơn.

Nghe nói cái tên Nặc Đinh Sơn này tại Trung Quốc giống với tên bọn con trai hơn.

Thà nói Notting Hill là tên của một Quảng Trường chẳng bằng nói nó giống như là một cái trấn nhỏ. Vào trước năm 1964 nơi này là một ngọn núi nhỏ, ngọn núi nhỏ này được một số dân bản địa tạo thành một trấn nông thôn nước Anh điển hình. Sau đó, hàng loạt khu nhập cư của vùng biển Caribe tràn vào trấn nông thôn nhỏ này. Cùng với sự lãng mạn của người Caribe đã làm thay đổi diện mạo của tiểu trấn Anh Quốc này, cho đến ngày nay, Notting Hill đã biến thành một thành phố London riêng biệt.

Du khách thường có kiểu nói như thế này: Người yêu dấu, nếu như em đã chán sự thanh nhã cao quý với lời nói khuôn phép của London đó thì hãy đi xe theo hướng Tây tới Notting Hill, nơi này có một phong cách rất riêng biệt.

Nơi này còn truyền đi một câu nói: Thượng đế ưu ái Notting Hill, Sự rực rỡ của đường phố Notting Hill so với ánh mặt trời còn rự rỡ hơn.

Có thể tại chỗ này Thượng đế cũng ưu ái Notting Hill, cuộc sống của cô ngày càng khó khăn. Thậm chí đối với việc phơi nắng cũng chỉ có lén lén lút lút. Nặc Đinh Sơn đưa tay ra, cố gắng hướng về phía ánh nắng mặt trời, độ ấm của ánh nắng lưu lại trên lòng bàn tay của cô, sự ấm áp đó làm thế nào cũng không thể lan vào trong lòng cô được. Tích tụ Trong lòng cô chính là cái tầng hầm tối tăm và ẩm ướt, đó mới là tình trạng cuộc sống của cô.

Mất hứng buông tay xuống, Nặc Đinh Sơn di chuyển bước chân rời khỏi ban công, bàn chân chọn nơi có thảm trải nền giẫm lên, như vậy thì sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Phòng ngủ của bà chủ nhà trọ ở ngay dưới lầu, giấc ngủ của bà ấy không được tốt lắm, với lại tai của bà cực kỳ tốt. Nếu để cho bà ấy biết vị khách thuê nhà luôn luôn kéo dài thời gian đóng tiền thuê đến cuối cùng, lén lút tới ban công, khẳng định không tránh khỏi một bận chê cười, nói không chừng sẽ thu phí ban công với cô.

Ánh nắng của ban công thông qua cửa khúc xạ chiếu vào bên trong, Nặc Đinh Sơn cảm thấy bóng của chính mình như một con mèo cúi đầu ủ rũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!