Chương 9: (Vô Đề)

Vạn Phi bị Biên Nam kéo lên xe bus nhỏ của ông Tưởng, nhét vào chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, cậu chàng mặt mày bí xị không lên tiếng, giống như chủ nợ đòi nợ không xong mà còn bị kẻ thiếu nợ đánh cho một trận vậy.

Mấy đội viên khác cũng không hỏi nhiều, cả bọn ngồi đằng trước trò chuyện, hôm nay Vạn Phi thi đấu tuy vẫn giành chiến thắng nhưng thắng rất vất vả, khó chịu cũng là chuyện bình thường.

"Lát nữa tụ tập ăn một bữa đi."

Lý Đan ngồi ở hàng ghế trước, quay đầu lại nhìn Biên Nam.

Biên Nam nhìn lướt qua Vạn Phi: Không ăn.

Còn ông đó, Lý Đan cười vỗ tay bôm bốp trước mặt Vạn Phi,

"Đánh thắng là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì."

Đừng có phiền tớ!

Vạn Phi lườm nhỏ.

Úi giời! Lý Đan cũng trợn tròn mắt,

"Vạn Phi, ông đừng có được nước làm tới nha, hôm nay tâm trạng của chị đây không tốt còn chưa tìm được người trút giận đó, có tin tui đánh ông bay ra ngoài xe không!"

Vạn Phi nhìn nhỏ, im lặng một hồi rồi phì cười:

"Bà nói coi trông bà cũng dễ thương phết, sao mở miệng một cái là hình tượng tiêu tùng hết vậy…"

Nửa câu sau Vạn Phi nói rất nhỏ, còn quay mặt sang chỗ khác.

"Tui nghe thấy rồi nha!" Lý Đan nhìn Vạn Phi một hồi, sau đó thở dài quay đầu nhìn Biên Nam,

"Hai ông không ăn thì thôi, lát về nhớ vuốt lông cái tên này đó, khó xơi quá, tui bó tay rồi."

Biên Nam vỗ vai Vạn Phi, chỉ cười chứ không nói.

Vạn Phi khó chịu vô cùng, vừa về ký túc xá liền nằm dài trên giường không nói lời nào.

Biên Nam không lên tiếng trước, cậu có thể hiểu nỗi uất ức của Vạn Phi, chuyện này bất kể là xông lên ngay lúc đó hay tìm riêng Hứa Nhị để hỏi cũng rất mất mặt, bây giờ Vạn Phi nín một bụng tức không thể phát tiết được.

Biên Nam thay bộ quần áo, đứng bên giường Vạn Phi:

"Ra ngoài đi dạo không?"

"Anh Nam, tao hỏi mày một vấn đề." Vạn Phi gối đầu lên cánh tay nhìn cậu.

Hỏi đi. Biên Nam cầm thanh kẹo que trên bàn ngậm vào miệng.

"Ngoại trừ quần áo thể thao, mày không còn quần áo nào khác à?" Vạn Phi ngồi dậy, chỉ vào bộ đồ trên người Biên Nam,

"Huấn luyện cũng quần áo thể thao, bình thường cũng quần áo thể thao, vào trường cũng quần áo thể thao, ra ngoài mẹ nó cũng quần áo thể thao, mày có thấy phiền không?"

"Không, chỉ có một kiểu quần áo thể thao thôi, sao hả." Biên Nam cười nói.

"Hèn chi Trương Hiểu Dung chướng mắt mày!" Vạn Phi căm tức cắn răng.

"Mày không có chỗ xả tức phải không thằng quỷ," Biên Nam phì cười, xoay người lấy một bộ quần áo khác trong ngăn tủ, chậm rãi mặc vào,

"Người thích tao đầy ra đó, một mình Trương Hiểu Dung tính là gì."

Vạn Phi hừ một tiếng không nói nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!