Chương 6: (Vô Đề)

Tính tình của Biên Nam không được tốt, cơ mà với nữ sinh thì vẫn có thể kiềm chế một chút, hẹn con gái ra gặp mặt mới nói mấy câu đã vứt người ta ở lại rồi quay đầu bỏ đi thì đây là lần đầu tiên.

Thật ra cậu vẫn có thể nhẫn nhịn Trương Hiểu Dung, nếu là bình thường chắc chắn cậu sẽ không nổi giận, coi như hôm nay Trương Hiểu Dung xui xẻo.

Đi thẳng ra đường dành riêng cho người đi bộ, Biên Nam thả chậm bước chân lang thang không mục đích. Bên ngoài gió lớn, đợt này tiết trời cũng không tốt lắm, nhưng do hôm nay là cuối tuần nên người đi đường vẫn rất nhiều.

Biên Nam không có thói quen dạo phố, bởi vì cậu cảm thấy chẳng có gì để dạo cả. Một năm bốn mùa đều trung thành với quần áo thể thao, thời điểm huấn luyện căng thẳng chỉ muốn ngủ, rảnh rỗi thì đóng đô ở tiệm net, với cậu mà nói, dạo phố không có ý nghĩa thực tế mà còn lãng phí thời gian.

Thế nhưng hôm nay Biên Nam đi dạo rất lâu, lúc tin nhắn của Vạn Phi gửi tới, cậu lấy di động ra nhìn đồng hồ, không ngờ đã đi loanh quanh được một tiếng, chỗ này cách nhà Vạn Phi rất xa, chịu khó đi thêm chút nữa là có thể về tới trường học.

Tin nhắn của Vạn Phi rất ngắn gọn, chỉ có bốn chữ, tình hình thế nào?

Biên Nam không trả lời, nhét di động vào túi quần, tấp vào một tiệm cà phê nhỏ ven đường, gọi một ly sữa tươi rồi ngồi ngẩn người bên cửa sổ.

Tình hình thế nào à.

Tình hình quả thật rất phức tạp.

Không ngờ Biên Hinh Ngữ, người biết cậu không muốn bị lộ bí mật nhất, lại quen biết Khưu Dịch.

Đã thế hai người này và cậu lại chẳng hợp cạ gì cho cam.

Nhìn ánh mắt và giọng điệu của Biên Hinh Ngữ lúc bỏ đi, Biên Nam gần như có thể khẳng định, Biên Hinh Ngữ sẽ nói cho Khưu Dịch…

Biên Nam nhấp một ngụm sữa tươi, cậu không ngại Biên Hinh Ngữ từ bé đến lớn luôn tràn ngập ác ý với mình, không ngại lời nó nói luôn kẹp thương đeo gậy, không ngại nó há mồm nói dối như thần, đổ biết bao nhiêu tội cho mình.

Điều duy nhất mà Biên Nam chú ý là lời nói thật của Biên Hinh Ngữ.

Ngoại trừ Vạn Phi, bạn bè của Biên Nam dù thân đến đâu cũng chẳng biết hoàn cảnh thật sự của cậu dưới vỏ bọc gia cảnh giàu có bên ngoài.

Mẹ ruột của cậu là người thứ ba, đây là sự thật không thể chối cãi.

Biên Nam không tài nào hình dung được cảm nhận của mình về mẹ ruột.

Cậu không biết chuyện giữa bố và mẹ bắt đầu thế nào, bố hối lỗi quay đầu ra sao, không biết cái gì hết.

Tóm lại thời gian Biên Nam ở chung với mẹ ruột rất ngắn, có lẽ hơn một năm, hoặc hai năm gì đấy. Nghe nói lúc mẹ ruột ra ngoài chơi mạt chược thường nhốt Biên Nam trong nhà vệ sinh cả ngày, thế nên cậu được bố mang về gia đình hiện tại.

Đối với việc bị nhốt trong nhà vệ sinh, Biên Nam không có ấn tượng gì cả. Cho tới bây giờ, mỗi khi nhớ tới mẹ ruột, Biên Nam chỉ liên tưởng đến tiền.

Thỉnh thoảng cậu sẽ đến thăm bà, nói với nhau chưa được hai câu bà đã nhắc tới tiền. Biên Nam không biết toàn bộ tiền bạc, nhà ở, cửa hiệu mà bà đòi được từ bố đã ném đi đâu rồi.

Biên Nam thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài tiệm cà phê có một bé con đang ngồi xổm dưới tàng cây lau nước mắt, trước đây cậu cũng thích ngồi khóc như vậy, những lúc vô cớ bị Biên Hạo đánh, hắn sẽ ngồi khóc ở sân sau.

Chẳng qua cậu không có khóc lâu như thế, cậu cảm thấy thật ra lòng mình rất rộng rãi, nhiều chuyện buồn phiền chỉ vài phút đã trôi sạch.

Uống xong ly sữa, bé con ngoài cửa sổ vẫn còn khóc. Người qua đường có dừng lại hỏi han, bé con chỉ cúi đầu lau nước mắt, chẳng nói chẳng rằng.

Biên Nam nhìn mà không đành lòng, đặt ly sữa xuống, rời khỏi tiệm cà phê, vào siêu thị nhỏ bên cạnh mua hai thanh sôcôla, đoạn đi đến ngồi xuống bên cạnh bé con.

Ăn sôcôla không?

Biên Nam bóc vỏ một thanh sôcôla, cắn một miếng.

Bé con ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trên mặt còn lấm lem nước mắt.

Bé con rất dễ thương, đôi mắt to tròn, mái tóc xoăn nhẹ, trông giống như búp bê vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!