Chương 47: (Vô Đề)

Cảm giác như muốn ngủ thiếp đi.

Cả người không còn sức lực.

Đầu nặng trịch, mí mắt cũng rất nặng.

Biên Nam biết mình bị ai đó đá ngất, hồi cấp hai cậu từng ngất xỉu một lần vì đang bệnh mà huấn luyện quá sức, cảm giác khi đó không giống bây giờ lắm.

Bị đá ngất quả thật chẳng dễ chịu gì, tuy rằng không đau chút nào cả.

Trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì hết.

Trong lỗ tai như nghe được tiếng động, nhưng mà nghe không rõ, vừa ầm ĩ vừa hỗn loạn.

Âm thanh lúc gần lúc xa, hình như cậu loáng thoáng nghe được tiếng kêu của Vạn Phi.

Cứu viện tới rồi sao… thật mẹ nó chậm…

Các loại âm thanh dần dần đi xa, cuối cùng tất cả giác quan đều biến mất.

Không biết qua bao lâu, Biên Nam cảm thấy mình lại có một chút ý thức.

Giống như đang nằm mơ chưa tỉnh, nhưng không có cách nào ngủ tiếp nữa.

Giống như bị giam trong một cái bình đóng kín, hít thở được nhưng không dễ chịu gì.

Cả người mềm nhũn vì mệt mỏi.

Làm sao vậy?

Đang ở đâu?

Trước mắt lấp lóe, mang theo vầng sáng trắng.

Điện thoại của Khưu Dịch.

Phan Nghị Phong.

Công trường.

Máu và dao.

"Đưa cho tôi… buông tay…"

Giọng nói của Khưu Dịch vang lên bên tai.

Khưu Dịch!

Hình ảnh xoay chuyển thật nhanh trước mắt Biên Nam, cậu bất thình lình mở mắt ra.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng chói lóa, mắt cậu bị kích thích đến phát đau.

Tỉnh rồi ư? Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, Tiểu Nam?

Dì… dì? Biên Nam nhận ra đây là giọng của dì Lâm, cậu cố sức mở mắt ra lần nữa.

Giọng cậu nghe khô khốc mà khản đặc, chính cậu cũng bị dọa sợ.

"Là dì đây, cuối cùng con cũng tỉnh rồi," Dì nhẹ giọng nói, nhấn chuông báo ở đầu giường,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!