Chương 46: (Vô Đề)

Sau khi thả di động vào túi, Biên Nam lại ngồi thẫn thờ trên bậc thang trong chốc lát rồi mới quay đầu liếc Vạn Phi.

Có lẽ Vạn Phi đang gọi điện thoại cho Hứa Nhị, cậu chàng cười đến độ mép tóc sắp cong lên.

Thấy Biên Nam gọi điện thoại xong, Vạn Phi vội cúp máy chạy tới: Sao rồi?

"Khưu Dịch bảo ngày mai đưa quà cho tao," Biên Nam xốc túi ném lên lưng,

"Đi thôi, ăn cái gì đi."

"Nó còn có quà tặng mày?" Vạn Phi giật mình,

"Hai đứa mày ngay cả người dưng còn sắp duy trì không nổi nữa…"

"Tháng trước sinh nhật cậu ấy tao đòi tặng," Biên Nam buồn bực nói, cái câu người dưng của Vạn Phi làm cậu chợt nhớ hôm đó trong nhà hàng Khưu Dịch nhàn nhạt hỏi đi à?, nhất thời lại thấy phiền muộn,

"Mày đó dạo này rành thành ngữ quá ta, sắp lên tới tầm cao mới rồi."

"Mày còn đòi nó tặng quà nữa à?"

Vạn Phi cười ha ha.

"Ừ, thuận miệng nói vậy thôi." Biên Nam nhìn mặt đất, đột nhiên cảm thấy may mắn vì hôm đó mình đã thuận miệng đòi Khưu Dịch tặng quà.

Tuy rằng dạo này cậu bị chuyện kia làm cho sứt đầu mẻ trán, lúc huấn luyện không biết ăn phạt bao nhiêu, nhưng nghe đến giọng nói của Khưu Dịch, biết ngày mai có thể gặp người ta, không hiểu sao cậu vẫn thấy mong chờ và vui vẻ một cách kỳ lạ.

Nhưng mà có lẽ gặp nhau cũng chẳng nói được hai câu.

Nghĩ đến đó tâm trạng của cậu lại chùng xuống.

Nhưng mà nghĩ lại, vậy cũng đỡ hơn chẳng thấy mặt nhau.

Thế nên tâm trạng lại khá hơn một chút.

Nhưng mà gặp nhau rồi thì sao chứ…

Tâm trạng của cậu cứ giật lên giật xuống giày vò dằn vặt như vậy, giống như sắp phát điên.

Cứ thế bước đi không nói lời nào, Biên Nam cũng không nhìn đường, mãi đến khi Vạn Phi kéo cậu vào một cửa tiệm, cậu mới phục hồi tinh thần.

Bọn họ quá quen thuộc với khu này, vừa nhìn bài trí trong cửa tiệm, Biên Nam tặc lưỡi một tiếng:

"Lại ăn bánh xào, mày đúng là mẹ nó trung thành, nếu không có Hứa Nhị, tao còn tưởng mày để ý con gái nhà người ta!"

Thằng ngốc, Vạn Phi liếc mắt nhìn cậu,

"Không thấy đằng trước là Phan Nghị Phong dẫn người theo hả!"

Nó dẫn người?

Biên Nam nhíu mày, định quay đầu xem thử.

"Anh ruột của tao ơi," Vạn Phi kéo cậu lại, lôi cậu đến chiếc bàn nằm sát trong góc,

"Nó dẫn toàn mấy thằng lạ hoắc, chúng ta đi ra cho chết à."

Biên Nam ngồi xuống rót ly trà uống một hớp:

"Mày còn biết sợ chết sao? Đây không phải là phong cách của mày, phong cách của mày hẳn là muốn chết mới đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!