Chương 36: (Vô Đề)

"Tối nay cậu có đến nhà hàng không?" Nhìn Khưu Dịch cất bánh kem và xe đạp, Biên Nam mới nhớ ra, vội hỏi.

"Đến chứ," Khưu Dịch nhíu mày, "Hôm nay tôi đi làm như bình thường."

"Hả?" Biên Nam nhịn không được kêu lên, "Cậu có lộn không!"

"Tôi không biết cậu sẽ tới," Khưu Dịch trông có vẻ rất bối rối, lông mày nhíu chặt, "Làm sao bây giờ? Nếu không cậu về…"

"Cậu gạt tôi!" Biên Nam chỉ vào Khưu Dịch, ngắt lời cậu ta, chỉ hai cái rồi xoay người đi vào phòng bố Khưu, "Vờ vịt! Bình thường cậu nói chuyện làm gì mà lắm biểu cảm như vậy!"

Bố Khưu ở trong phòng xem đấu quyền anh, đang vung nắm đấm với TV.

"Chú!" Biên Nam đi vào đứng trước mặt bố Khưu, cũng vung nắm đấm với ông, "Con tới rồi."

"Nghe thấy rồi, hét to đến nỗi cả hẻm cũng biết con đã tới." Bố Khưu cười nói.

"Chú à, có phải tối nay Khưu Dịch nghỉ làm không?" Biên Nam hỏi.

"Đúng rồi, nghỉ làm, sinh nhật mà, nghỉ một ngày, nấu mì ăn," Bố Khưu gật đầu, "Nhưng mà không biết con muốn tới, hôm nay chưa mua đồ ăn gì hết."

"Không sao, đi siêu thị một chuyến là mua được rồi." Biên Nam chạy ra khỏi phòng.

Khưu Dịch không ở phòng khách, Biên Nam vào phòng trong, thấy cậu ta đang thay quần áo.

"Biết ngay cậu gạt tôi mà, đồ thần kinh," Biên Nam đi qua chọt eo Khưu Dịch hai cái, "Nhột chưa!"

Khưu Dịch chỉnh quần áo xong, quay đầu lại nhìn cậu: "Đã nói tôi không sợ."

"Sao lại…" Biên Nam còn chưa nói xong, Khưu Dịch đã dùng tốc độ cực nhanh chọt chọt dưới xương sườn của cậu, Biên Nam phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, bụm xương sườn đặt mông ngồi bệt xuống chiếc ghế bên cạnh, "Má nó!"

"Tôi đi mua thức ăn," Khưu Dịch bỏ ví tiền vào trong túi áo, "Cậu chơi cờ đam với nhị bảo đi, hồi chiều nó tâm thần phân liệt tự chơi cờ với chính mình hơn một tiếng."

"Tối chơi với nó, nếu không cậu chơi với nó đi, tôi đi mua cho, nào có chuyện người mừng sinh nhật tự bỏ tiền mua thức ăn. " Biên Nam nói.

"Người mừng sinh nhật không trả tiền, bà chủ phát lì xì." Khưu Dịch vỗ vỗ ví tiền.

"Vậy không giống, tiền lì xì cậu cứ giữ đi, hai việc khác nhau mà," Biên Nam hỏi, "Nhà hàng chỗ cậu đối xử với nhân viên tốt nhỉ, vẫn là cái chị lần trước sao?"

"Ừ." Khưu Dịch đáp.

"Em muốn đi mua thức ăn!" Khưu Ngạn ở phòng khách nghe hai người nói chuyện, lập tức la lên, "Em muốn đi mua thức ăn, em muốn mua thức ăn!"

"… Dẫn em đi chung luôn," Biên Nam tặc lưỡi, "Nhị bảo được giáo dục đến nơi đến chốn ghê, một bé trai mà lại thích mua thức ăn."

"Nó muốn ra ngoài thôi," Khưu Dịch cười, "Bây giờ cậu bảo nó ra đầu hẻm vứt rác nó cũng tích cực như vậy."

Mua thức ăn không cần đi quá xa, ngay siêu thị nhỏ ở trên đường là được.

Biên Nam không rành mấy việc này cũng như không có hứng thú, cậu vừa tựa lên xe đẩy cầm di động đấu địa chủ vừa đi theo Khưu Dịch, còn Khưu Ngạn tinh lực tràn trề ở đằng sau nắm lưng quần của cậu mà đẩy.

Khưu Dịch quá quen với siêu thị này, đồ đạc nằm ở đâu cũng biết, Biên Nam thậm chí phát hiện có một chị nhân viên chào hỏi Khưu Dịch, lúc đi tới chỗ bán trứng gà, lại có thêm một chị giữ riêng hai hộp trứng gà giảm giá cho cậu ta.

"Uầy, tôi biết tại sao cậu đi khiêu vũ rồi," Biên Nam có chút giật mình, "Cupid cậu đây cầm súng hoa cải, một phát trúng một đám."

*Súng hoa cải khi bắn, đạn tóe ra theo chùm, bung thành những vòng lửa giống như những chùm hoa cải.

"Hâm mộ không," Khưu Dịch bỏ trứng gà vào xe đẩy, "Bên xưởng diêm tám giờ tối mở màn."

Mua xong đồ ăn rồi tính tiền, Biên Nam thấy Khưu Dịch định móc ví, thế là vội đẩy Khưu Dịch sang một bên, móc ví của mình ra: "Cậu đừng động, để tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!