Tuy rằng vẫn chưa hiểu rốt cuộc tại sao Khưu Dịch lại đột nhiên lạnh nhạt như thế, nhưng Biên Nam cũng không để ý lắm, cậu coi như Khưu Dịch bị bệnh vậy.
Dù sao hiện giờ hai người đã quay lại trạng thái như trước, ngồi dưới ánh mặt trời trò chuyện câu được câu mất, không cảm thấy lúng túng, vậy là được rồi.
Trước giờ Biên Nam chưa từng để ý mấy chuyện này, từ nhỏ đến lớn đã thành quen, nếu cậu cứ truy hỏi tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy, kết quả cuối cùng sẽ làm cậu thêm buồn mà thôi.
"Bây giờ được nghỉ, chắc cậu không bận rộn như bình thường đâu nhỉ?" Biên Nam nhìn Khưu Ngạn chạy tới chạy lui đập bóng ở trên sân.
"Cũng không kém là bao," Khưu Dịch cười cười, "Nghỉ hè nhiều thời gian, vừa lúc tìm thêm chuyện để làm."
"Ầy," Biên Nam nhịn không được thở dài, "Cậu không thể nghỉ ngơi một chút sao?"
"Mỗi ngày huấn luyện cậu đều thấy mệt nhưng vẫn gánh được, nghỉ hè xong rồi bắt đầu huấn luyện trở lại, cậu có cảm giác gì?" Khưu Dịch hỏi.
"Muốn chết chứ gì." Biên Nam nói.
"Tôi cũng vậy thôi." Khưu Dịch nở nụ cười.
"… Ý cậu là cậu cứ quần quật như thế, quần quật đến chết thì thôi à," Biên Nam tặc lưỡi, "Cậu cũng trâu bò thật, còn có sức quản chuyện lộn xộn của bên Vận tải đường thuỷ."
"Không quản," Khưu Dịch ngửa đầu tựa trên ghế, "Sau này ai muốn quản thì quản đi, học kỳ tới tôi phải thực tập rồi."
"Vậy chắc lại um sùm một trận cho xem," Biên Nam ngoắc tay gọi Khưu Ngạn qua đây, "Anh tìm một bạn dạy em phát bóng nha?"
"Được ạ!" Khưu Ngạn ôm vợt cố sức gật đầu.
"Làm huấn luyện viên như cậu dễ dàng thật." Khưu Dịch cười nói.
Biên Nam đứng lên đi tới bên cạnh huấn luyện viên nói vài câu, huấn luyện viên gọi một bé trai đến, trông khoảng mười một mười hai tuổi.
Bé trai dẫn Khưu Ngạn đi vào sân, bắt đầu giải thích cho nhóc tư thế phát bóng và những điều cần lưu ý.
Khưu Ngạn mở to mắt chăm chú nhìn động tác của đối phương, trông nghiêm túc cực kỳ.
"Biên Nam," Huấn luyện viên vỗ vỗ vai Biên Nam, "Qua giao bóng cho mấy nhóc kia giúp thầy đi, bọn nó đang luyện đánh trả."
"Hả?" Biên Nam ngẩn người, lập tức tỏ vẻ không tình nguyện, "Mấy ngày nay em đang được nghỉ ngơi, thầy đừng để em sờ bóng chứ, bạn em còn ở đây này."
"Ai bảo trò nghỉ ngơi mà còn chạy tới đây?" Huấn luyện viên đẩy cậu một cái.
Biên Nam đành phải kéo giỏ đựng bóng qua bên kia, quay đầu lại liếc nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch đang mỉm cười với cậu.
Giao bóng cũng không mệt, coi như đảm nhận vai trò của một máy phát bóng, Biên Nam cầm bóng lười biếng đánh qua, mấy bạn nhỏ ở đối diện luyện đánh trả.
"Đừng có đánh xoáy!" Huấn luyện viên hô to.
"… Ồ." Biên Nam lười biếng đáp lại, tiếp tục cầm bóng đánh qua.
Khưu Dịch nhìn cậu, cầm viên sôcôla bỏ vào miệng.
Động tác của Biên Nam rất biếng nhác, trông như sẽ lăn đùng ra đất sau một giây vậy, tuy nhiên kỹ thuật vẫn rất đúng chuẩn, điểm bóng rơi liên tục thay đổi.
Nửa chết nửa sống giao bóng gần nửa tiếng, Biên Nam mới quay lại ngồi xuống ghế bên sân.
"Nhìn cậu giống như sáng sớm mới bị ai đánh ấy." Khưu Dịch cho một lời nhận xét.
"Mẹ nó, cậu biết cái gì, tại tôi không muốn đổ mồ hôi thôi," Biên Nam tặc lưỡi vài tiếng, lại hô to với Khưu Ngạn đang vùi đầu luyện phát bóng, "Nhị bảo! Nghỉ chút đi!"
"Không!" Khưu Ngạn dứt khoát lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!