Ông Tưởng dẫn đội, Biên Nam theo sau đội ngũ cùng vào đường dành riêng cho vận động viên, nghe thấy phía trước có người nhỏ giọng hỏi một câu: "Mẹ nó có phải Khưu Dịch không?"
"Ừ nó đó," Người kia cũng nhỏ giọng trả lời, còn quay đầu liếc Biên Nam, "Nó chạy tới đây làm gì?"
Vạn Phi đi đằng trước Biên Nam, nhịn không được đẩy người kia một cái: "Để ý nhiều như vậy làm gì, người ta đến xem thi đấu không được à, cổ vũ cho đối thủ của mày chẳng hạn!"
"Có ai ăn nói như mày không…" Người kia dở khóc dở cười lắc đầu đi về phía trước, sắp sửa thi đấu rồi, mọi người đều căng thẳng, cũng không còn ai nghĩ xem tại sao Khưu Dịch lại tới đây.
"Vốn dĩ là vậy mà, bộ mày mong anh đại Vận tải đường thủy đến cổ vũ mày hả," Vạn Phi cười hô hố, khoác tay lên vai Biên Nam, nhỏ giọng nói bên tai cậu, "Dẫn bạn nhỏ kia tới cổ vũ mày đúng không?"
Biên Nam cười cười, nhìn ngôi sao năm cánh bằng nhựa màu đỏ đang nắm trong tay, vừa rồi Khưu Ngạn đưa cậu, nói đây là phần thưởng cho việc đạt trọn điểm trong kỳ thi cuối kỳ, tặng cậu làm bùa may mắn.
Sau khi vào khu thi đấu, trận đấu của Biên Nam còn một lát nữa mới bắt đầu, cậu cầm đồ đạc chuẩn bị vào sân.
"Hứa Nhị đến chưa?" Biên Nam thấy Vạn Phi cứ liếc đông liếc tây mãi, chỉ sợ Hứa Nhị lại cho cậu chàng leo cây, thế thì Vạn Phi chắc chắn sẽ đấu thua nữa.
"Đến rồi," Vạn Phi cười mà lông mày cong vút, chỉ khán đài đối diện, "Ở đối diện, áo vàng."
Hôm nay khán giả rất đông, một năm trong thành phố nhiều lắm chỉ có hai cuộc thi lớn, giới mộ điệu ở các nơi tới rất đông, Biên Nam mất nửa ngày mới tìm được Hứa Nhị trong đám đông.
"Hôm nay mày phải trổ hết tài nghệ, đừng có như lần trước." Biên Nam cười nói, ánh mắt đảo qua bên cạnh, trông thấy Khưu Dịch và cả bạn nhỏ Khưu Ngạn ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu ta.
"Mày kệ tao, chú ý tư thế phát bóng và đánh trái tay nữa," Vạn Phi nghiêm túc vỗ vai Biên Nam, "Đánh trái tay!"
"Đại hổ tử kìa!" Khưu Ngạn nhỏ giọng nói, túm cánh tay Khưu Dịch, kích động chỉ vào Biên Nam đang đi tới bên sân.
"Ừ." Khưu Dịch vỗ tay nhóc.
Khưu Dịch không có hứng thú với tennis, bình thường chưa từng xem thi đấu trên TV, đi xem trực tiếp thế này là lần đầu tiên, cậu vốn định xem cho vui thôi, ai ngờ bị Khưu Ngạn túm một cái, tự dưng lại thấy căng thẳng theo.
Biên Nam mặc quần áo thể thao màu trắng, ngược lại rất bình tĩnh, nắng hôm nay hơi gắt, cậu đội mũ, khuôn mặt bị che bởi bóng mờ dưới vành nón, chỉ có thể thấy rõ cằm và đôi môi mím lại.
"Anh hai," Khưu Ngạn đưa ống nhòm nhỏ cho Khưu Dịch, "Anh nhìn nè."
"Nhìn gì?" Khưu Dịch cầm ống nhòm xem thử, Biên Nam đang kiểm tra vợt, kéo kéo bao cổ tay màu đen, đột nhiên quay đầu nhìn lên khán đài bên này.
Khưu Dịch vội trả ống nhòm cho Khưu Ngạn.
"Anh ấy đang nhìn em hả?" Khưu Ngạn liều mạng vẫy tay với Biên Nam bên kia.
"Cậu ấy không thấy em nổi đâu…" Khưu Dịch sờ đầu nhóc, chỉnh lại nhúm tóc quăn dựng đứng trên đỉnh đầu nhóc.
Trận đấu bắt đầu, Biên Nam phát bóng trước.
Cậu cầm vợt vỗ bóng xuống đất mấy cái, giữ bóng hai giây, ném lên không trung, thân thể hơi nghiêng về phía sau, nâng vợt đập bóng bay ra ngoài.
Trong sân rất yên tĩnh, tiếng bóng đập bình bịch có thể nghe rõ mồn một.
Đối phương đón bóng, đánh bóng sang đường biên ngang ở đầu kia, tốc độ của Biên Nam rất nhanh, sải chân vài bước đã đi tới, trở tay đánh bóng lại.
Cú trả bóng này rất đẹp, góc độ rất hiểm, dừng ngay cạnh đường biên, đối phương có cố đỡ thì bóng cũng không qua lưới.
Trong sân vang lên tiếng vỗ tay, Khưu Ngạn cũng cố sức vỗ mấy cái.
Khưu Dịch nhìn một hồi cũng không hiểu mô tê gì, đành đặt tầm mắt lên người Biên Nam.
Tuy rằng hai người từng ẩu đả, nhưng Khưu Dịch chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Biên Nam khi huấn luyện hay thi đấu, trạng thái này hoàn toàn khác so với lúc đánh nhau, tự tin mà thong thả.
Tốc độ chạy qua lại và lực đập bóng của Biên Nam khiến Khưu Dịch hơi bất ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!