Chương 29: (Vô Đề)

Biên Nam về tới trường, gọi một tô mì lớn ở cửa tiệm gần cổng trường, cầm thêm lon coca, ngồi ven đường từ từ ăn.

Nếu nói vừa thi ba môn phối hợp cũng không sai, tính cả lúc đuổi theo ông già trộm đồ thì đúng là chạy bộ bơi lội đạp xe đều đủ cả, Biên Nam đấm đấm hai cái đùi, cảm giác mỏi nhừ như vừa huấn luyện xong.

Một tô mì lót bụng, cậu đổ một đầu mồ hôi, thoải mái thật.

Trong trường rất im ắng, ký túc xá cơ bản không có ai, Biên Nam đếm dọc một đường lên lầu, tính cả cậu cũng chỉ tầm năm người.

Ký túc xá của bọn họ vẫn trống không như thường lệ, vừa đẩy cửa, một mùi mồ hôi tan không hết đập vào mặt, như bị Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng đập vào mặt.

*Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng là loại chưởng pháp kỳ lạ bậc nhất do Dương Quá sáng tạo nên trong 16 năm chờ đợi Tiểu Long Nữ và cũng chỉ có mình Dương Quá sử dụng được.

Biên Nam lùi ra khỏi cửa phòng, nhưng vẫn có cảm giác bị chưởng phong đánh trúng.

Cao thủ! Cậu cau mày đi vào phòng lần nữa, liếc mắt trông thấy quần áo thể thao của Chu Bân mắc trên khung giường.

Thằng nhãi này về nhà mà không mang theo quần áo, mẹ nó sắp lười thành trăn nước rồi!

Biên Nam ném quần áo vào cái thau trong góc, đổ tiếp nửa thau nước rồi đậy nắp lại mới hóa giải được một chưởng này.

Cậu lao đi tắm, rã rời tay chân nằm xuống giường, khoảng thời gian trước khi chính thức đi vào giấc ngủ là khó chịu nhất, chẳng có sức làm gì nhưng lại không thể ngủ được.

Biên Nam nhảy xuống giường, lấy ra một chiếc di dộng mới chưa từng đụng đến trong tủ quần áo, gắn sim vào rồi vừa sạc vừa mở máy.

Tranh thủ nghiên cứu điện thoại mới, tải mớ phần mềm cần thiết.

Vừa khởi động máy, tin nhắn của Vạn Phi bung ra đầu tiên, đến tận mấy cái.

Sao mày tắt máy vậy.

Về nhà hả?

Mẹ mày, trả lời coi, có phải bị người ta bán lên núi rồi không.

Trên núi cần nàng dâu, mày lên đó làm gì!

Được rồi, lao động khỏe mạnh có thể trồng trọt.

Biên Nam nhìn tin nhắn cười nửa ngày, gọi lại cho Vạn Phi, hai người tán dóc chừng mấy phút.

Qua vụ việc vừa rồi, quan hệ giữa Hứa Nhị và Vạn Phi đã có tiến triển, nhỏ đồng ý đi ăn với Vạn Phi, nhận kẹp tóc Vạn Phi tặng.

Có mấy chuyện vụn vặt vậy thôi mà Vạn Phi kích động đến mức như cần uống thuốc trợ tim, lúc nói chuyện điện thoại cậu chàng hưng phấn kể cho Biên Nam nghe.

Biên Nam mừng thay cho Vạn Phi, tuy rằng cậu không hiểu cảm giác đó.

Trước đây cậu cũng từng tặng quà cho vài cô gái, mắc rẻ gì cũng có, nhưng chưa từng kích động vì người ta chịu nhận quà, mấy nhỏ có tặng quà lại cậu cũng không thấy có gì đặc biệt.

Yêu đương không phải đều thế sao, đi ăn trò chuyện tặng quà cho nhau, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, chẳng có gì thú vị.

Nhưng Vạn Phi thật sự khiến cậu mở rộng tầm mắt, còn chưa chính thức quen nhau mà đã như thế, đến khi cặp nhau thật thì mỗi ngày đều phải vác theo hộp cấp cứu à.

Nghe Vạn Phi hưng phấn nói xong, Biên Nam cúp điện thoại, mở một tin nhắn khác.

Một số lạ gửi cho cậu hai tin nhắn, cậu mở ra đọc.

Gọi cậu một tiếng Đại Hổ Tử, cậu dám mang đồ sạc pin cho tôi không?

Biên Nam ngẩn ra, đến khi kịp phản ứng đây là số của Khưu Dịch, cậu cười lưu lại, đặt tên Khưu đại bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!