Khưu Ngạn mê nước, lần trước trời đổ mưa, nhìn nhóc hưng phấn hết nhảy rồi la là biết, bây giờ vừa nghe Khưu Dịch đồng ý đi bơi, nhóc lập tức phấn khởi đến mức suýt xoay người đụng trúng bàn.
Biên Nam không muốn làm nhóc mất hứng, lúc Khưu Ngạn chạy về phòng tìm quần bơi của mình, cậu mới quay đầu nhìn Khưu Dịch, nín nửa ngày nói một câu:
"Ai mẹ nó quy định học trường Thể thao phải biết bơi."
"Vậy cậu có đi chung với nó không?"
Khưu Dịch nhìn lướt qua trong phòng, cười hỏi.
"Đi chứ, cùng lắm thì tao không xuống nước," Biên Nam liếc mắt nhìn Khưu Dịch,
"Mày bớt cười được không, mày cười nhìn đểu quá!"
Ồ. Khưu Dịch thu lại nụ cười, qua hai giây sau lại cười tiếp.
"Không biết bơi có gì đáng cười, mày cũng có biết đánh tennis đâu, tao dẫn nhị bảo đi đánh tennis mày có đi chung không!" Biên Nam đá lên bàn một cái.
"Cậu không xuống nước? Ở trên bờ ngồi nhìn?" Khưu Dịch lau mặt.
"… Xuống nước cũng không sao cả, tao chỉ không biết bơi thôi chứ không phải sợ nước, tao đứng trong nước chơi không được à," Biên Nam suy nghĩ một chút,
"Nhưng mà đi đâu bơi đây, bây giờ hồ bơi nào chả đông như kiến? Năm ngoái tao từng đi với người ta một lần, có mấy bác gái còn đem cả sữa tắm vào, chẳng biết có dùng không nữa…"
Không đi hồ bơi, Khưu Dịch đứng dậy, Đi sông.
Sông? Biên Nam sửng sốt,
"Đừng nói là cái hào trong thành phố nha, nhảy xuống cái hào đó rồi leo lên là biến thành tác phẩm tượng đất mới nhất luôn."
"Có điên mới bơi trong hào," Khưu Dịch đi vào phòng, Ra khỏi thành phố.
"Ra khỏi thành phố? Ra thế nào? Đón xe?" Biên Nam đi theo sau, Xa lắm không?
Đạp xe, Khưu Dịch quay đầu lại, dừng một chút,
"Quên mất cậu không có xe…"
"Đón xe đi, cùng lắm thì coi như tính phí hai chiều." Vừa nghĩ phải ra khỏi thành phố, Biên Nam đã cảm thấy vụ này rất lớn, ví dụ như gia đình cậu vậy, quá hai cây số nếu không có xe sẽ không ai nhúc nhích.
"Thế sau đó chúng ta chạy bộ về à?"
Khưu Dịch kéo cửa tủ quần áo,
"Chỉ số thông minh đâu."
Vậy tao đi kiểu gì! Biên Nam thấy Khưu Dịch móc ra một cái quần bơi màu đen,
"Tao tưởng quần bơi của mày cũng là màu xanh lục huỳnh quang chứ."
"Qua nhà hàng xóm mượn chiếc xe là được," Khưu Dịch nhìn cậu, đưa tay lấy thêm một chiếc quần bơi trong ngăn tủ, đặt lên tay Biên Nam, Của cậu nè.
Biên Nam cúi đầu nhìn thử, màu xanh lục huỳnh quang sáng rỡ đập vào mắt, cậu vội ném cái quần bơi vào tủ y như bị phỏng tay:
"Thì ra mày có quần màu này thật!"
Mua một tặng một, Khưu Dịch lại lấy quần bơi ra,
"Quần tặng chỉ có màu này thôi, tôi đâu có chọn được, thế cậu có mặc không? Quần lót hay quần bơi, tự cậu chọn đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!