Hai người trợn mắt trừng mày hung dữ nói xong lời thoại, trong sân thoáng cái lặng ngắt như tờ.
Mấy người này vừa nhìn là biết không phải côn đồ chuyên nghiệp, chỉ là dân chúng bình thường và bạn bè bình thường của dân chúng bình thường, nếu so thái độ lưu manh thì tuyệt đối không hơn được Biên Nam và Vạn Phi.
Để tăng thêm độ căng thẳng, Biên Nam vác gậy đi đến trước mặt Khưu Dịch, đập một phát lên cái ghế sát bên cạnh cậu ta, hung tợn nói một câu:
"Hôm nay không trả tiền tao không đi!"
"Không đưa tiền thì không ai được đi hết!"
Vạn Phi với tay kéo Khưu Ngạn vào trong sân, đá một cú lên cửa sân,
"Bọn tao cũng đâu dễ chịu gì, trời nóng muốn chết mà phải chạy tới chạy lui, ngoài đầu hẻm còn có một đám anh em đang chờ! Nếu hôm nay không lấy được chút gì, bọn tao không có tiền chúng mày cũng đừng hòng yên ổn!"
Vừa nghe ở đầu hẻm còn có người chờ, một gã đàn ông nhíu mày:
"Bọn tao cũng đến đòi tiền!"
"Tao mặc kệ, chúng mày muốn đòi tiền hay không chả liên quan đến tao," Biên Nam đặt mông ngồi xuống ghế, cây gậy trong tay gõ gõ xuống đất,
"Tao chỉ cần biết chúng mày là họ hàng nhà nó, nó không có tiền, tao đòi chúng mày!"
"Có nói lý không vậy! Chưa nghe thế bao giờ!" Người đàn bà rít lên, dợm bước đi về phía cửa sân.
"Thì bây giờ nghe rồi." Vạn Phi chậm rãi bước tới giữa sân lườm gã đàn ông nọ, nửa vô tình nửa cố ý chừa một đường để đi ra cửa sân.
Về trước đi, Gã đàn ông cau mày,
"Loạn xà ngầu! Chọc thêm một đống phiền toái!"
Mấy kẻ đang cắm cọc trong sân giật giật, bắt đầu đi về phía cửa sân.
Muốn chạy hả? Biên Nam cầm gậy đứng lên.
Không ai trả lời cậu, sau khi đám người kia chạy biến khỏi sân mới nghe được tiếng chửi rủa vọng ra từ trong hẻm.
"Trả tiền đây chạy cái gì!"
Biên Nam nhập vai rất tốt, vung gậy quất vào giàn nho bên cạnh.
Giàn nho lung lay ầm ầm.
Ê. Khưu Dịch ở sau lưng cậu kêu một tiếng.
Gì! Biên Nam xoay người cầm gậy chỉ vào Khưu Dịch.
… Tỉnh lại đi, Khưu Dịch ngẩng đầu nhìn giàn nho,
"Đập hư cậu sửa phải không?"
"Tao đâu có dùng sức," Biên Nam tặc lưỡi, ném gậy qua một bên, vịn giàn nho đang lắc lư, đột nhiên quay đầu nhìn ra sau Vạn Phi, Nhị bảo!
Đại hổ tử!
Khưu Ngạn vẫn đứng trong góc lau nước mắt, lúc này mới dám khóc ra tiếng, vừa khóc vừa chạy qua bên này, Anh ơi ——
Đừng khóc… Biên Nam khom lưng dang tay ra.
Khưu Ngạn dụi nước mắt lướt qua người cậu nhào vào lòng Khưu Dịch: Anh ơi ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!