Mặc dù Biên Nam ngủ gật trong phòng làm việc của bác sĩ, nhưng trước khi ngủ cậu vẫn nghe thấy lời phê bình dạy dỗ của bác sĩ với Khưu Dịch.
Nếu cậu không đến giúp, Khưu Dịch chỉ còn hai lựa chọn, một là tiếp tục tự mình lăn qua lộn lại, chân tiếp tục không hồi phục tốt, hai là để cho nhị bảo và bố Khưu lăn qua lộn lại.
Thật ra với Biên Nam mà nói, cậu vốn không muốn Khưu Dịch xảy ra chuyện, cũng không hy vọng chân của Khưu Dịch lưu lại di chứng gì, khiến cho nhị bảo nhỏ bé và chú Khưu tàn tật mỗi ngày khổ cực như vậy, cậu càng chịu không được.
Biện pháp giải quyết duy nhất chính là cậu gánh chịu hậu quả, ra tiền ra sức.
Chỉ mong chân của Khưu Dịch có thể nể mặt cậu mà mau lành một chút, để cho thời gian cậu làm cu li ngắn một chút.
Ngồi trên xe, Biên Nam gọi cho vài tiệm đặt cơm, tiệm đầu tiên cho biết chỉ giao trong cự ly không quá 5 km, tiệm thứ hai cho biết hiện tại đang thiếu nhân viên nên không giao hàng được, tiệm thứ ba cho biết không mua hơn ba trăm đồng sẽ không giao…
Hầy, Biên Nam buồn phiền vô cùng,
"Vậy mấy người tùy tiện chọn thêm hai món gom đủ ba trăm đồng cho tôi đi!"
Sau khi Biên Nam cúp điện thoại, Khưu Dịch nhìn cậu, hồi lâu mới thở dài:
"Cậu ăn món bình thường bán bên ngoài chưa?"
Sao lại chưa, Biên Nam buồn bực nói,
"Bên trường mua một tô mì thịt bò cũng chịu giao đến tận tường rào, còn có thể nhân tiện đi siêu thị mua giùm đồ uống nữa!"
"Vậy sao không gọi mấy tiệm thức ăn nhanh lúc nào cũng giao tận nhà ấy? Không phải nhà hàng thì không đặt à?" Khưu Dịch có chút không biết nói gì.
"Thức ăn nhanh không ngon, đói bụng tao muốn ăn ngon." Biên Nam nói.
Đưa Khưu Dịch về nhà rồi đợi thêm một tiếng nữa, lúc Biên Nam quyết định ra mấy quán nhỏ đầu hẻm mua đại vài hộp cơm, cuối cùng tiệm ăn cũng giao hàng tới.
Oa! Khưu Ngạn vịn cái bàn,
"Nhiều quá đi! Ăn không hết đâu…"
Đi lấy dĩa ra đây, Biên Nam vỗ đầu nhóc,
"Có gì mà ăn không hết."
"Cái này tốn không ít tiền đi?" Bố Khưu nhìn mấy hộp đồ ăn lớn nhỏ trên bàn.
"Không có bao nhiêu đâu chú, thời gian qua toàn ăn món con nấu, hôm nay cải thiện thức ăn chút đi," Biên Nam mở hộp, đổ thức ăn vào đĩa mà Khưu Ngạn bưng ra,
"Ngay cả con cũng nhịn hết nổi rồi."
Khưu Dịch.
Bố Khưu liếc nhìn Khưu Dịch.
Khưu Dịch đáp lời, thò tay vào túi quần, coi bộ là định móc ví.
Đừng. Biên Nam nhìn tay cậu ta.
Khưu Dịch không nhúc nhích, im lặng hai giây rồi rút tay ra ngoắc ngoắc Biên Nam: Qua đây.
Biên Nam do dự một chút, đi tới trước mặt Khưu Dịch.
Cậu muốn mời khách? Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi.
Nói thừa, Biên Nam cũng nhỏ giọng nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!