Chương 19: (Vô Đề)

Từ sau khi chân bị thương, thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày của Khưu Dịch thay đổi rất nhiều.

Trước đây là sáng sớm rời giường, chuẩn bị cơm trưa cơm tối cho tốt, sau đó đến trường, tan học thì vội vàng đi làm thêm, cuối tuần đi dạy kèm.

Thời gian sắp xếp chật kín, đánh nhau còn phải tận dụng hết mức, kết hợp giữa trốn học và đi muộn về sớm mới có thể loay hoay sang đây…

Hiện giờ chân bị thương, ngoại trừ sáng sớm tỉnh dậy đúng giờ xem chừng Khưu Ngạn dọn dẹp rồi ra ngoài đi học, thời gian khác cậu chỉ có thể nằm trên giường, đọc sách, ngó ngó TV, rỗi rãi buồn chán thì nặn tượng đất.

Giống như nghỉ phép vậy.

Nếu phải nấu cơm thì hơi vất vả, đứng hồi lâu chân sẽ khó chịu.

Anh hai, Khưu Ngạn rửa mặt xong, ôm Bumblebee đứng bên giường,

"Muốn em ra ngoài mua điểm tâm không?"

Ừ, Khưu Dịch thay quần áo,

"Ví của anh ở ngoài phòng, em hỏi xem bố muốn ăn gì đi mua đi."

Khưu Ngạn gật đầu, đi hai bước lại lùi trở về:

"Đại hổ tử chừng nào tới?"

"Không biết, hôm qua anh có nói thời gian với cậu ấy chưa nhỉ?" Khưu Dịch suy nghĩ một chút, hôm qua Biên Nam nổi giận đùng đùng đi rất nhanh, cậu không nhớ mình có nói hay chưa.

Không có, Khưu Ngạn cúi đầu sờ cánh tay Bumblebee,

"Em gọi điện thoại cho anh ấy nha?"

"Em gọi đi, chắc còn chưa dậy đâu." Khưu Dịch nói.

Thật ra đến bệnh viện kiểm tra gọi Thân Đào tới là được, nhưng nghĩ đến Biên Nam đang cố nén buồn bực chán ghét, kiên trì xuất hiện muốn làm mình ghê tởm, đương nhiên Khưu Dịch cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Thế nào cũng phải làm cậu ta ghê tởm ngược lại chứ, đừng ai thiếu phần ai.

Chuyên nghiệp quá thể.

Lúc nhận được điện thoại của Khưu Ngạn, Biên Nam đã ra cửa, đang ngồi chồm hổm ở bến xe bus chờ xe, cậu dậy quá sớm, còn đi ra ngoài chạy vài vòng.

Thật ra cũng không phải dậy sớm, mà là tối qua cậu ngủ không được.

"Anh muốn ăn điểm tâm không, em đang xếp hàng mua bánh bao đây," Khưu Ngạn nói trong điện thoại,

"Cửa hàng bánh bao ở đầu hẻm nhà em bán bánh bao hấp ăn ngon lắm!"

"Ừ ừ ừ, em đừng gọi điện thoại, nhớ cất kỹ điện thoại đừng để mất." Biên Nam nói

Giờ này xe ba bánh còn chưa có chứ đừng nói là taxi, Biên Nam ngồi chồm hổm ở bến xe, tựa vào biển quảng cáo suýt ngủ gật luôn mới thấy xe bus tới.

Xe bus cũng không chạy thẳng đến ngõ hẻm nhà Khưu Dịch, còn phải đi một con phố.

Biên Nam xuống xe bus liền đón taxi, không phải cậu lười mà là vì ngủ không ngon, đầu óc lờ đờ, nhiều một bước cũng không muốn đi.

"Chú, có thể đợi ở đây vài phút không? Cháu còn cần dùng xe." Lúc tới ngõ hẻm chuẩn bị xuống xe, Biên Nam hỏi tài xế.

"Không đợi được cháu ơi, ở đây không cho đỗ xe." Tài xế lắc đầu.

"Vài phút thôi, cháu đi vào khiêng một người…" Biên Nam nhìn xung quanh, muốn đưa tên Khưu cà thọt tới bệnh viện ắt phải có xe, nhưng ở đây đúng là không thấy chiếc taxi nào, giống hệt bên trường học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!