Phim xem từ đoạn giữa, Biên Nam nhìn một hồi rồi thật sự nhịn hết nổi, nhỏ giọng hỏi Khưu Dịch:
"Thằng này rốt cuộc bị gì vậy?"
Không biết, Khưu Dịch cũng cảm thấy mù tịt,
"Vừa nãy mới lưu luyến không rời vợ, bây giờ lại muốn giết…"
Tao biết rồi!
Biên Nam chỉ một ngón tay vào TV,
"Hai người! Mặt mũi giống nhau."
Khưu Dịch không trả lời, nhìn thêm vài phút rồi mới dựng ngón cái với Biên Nam: Thì ra là thế.
Kế đến, hai người lại lâm vào im lặng.
Sau khi biết phim đại khái nói về cái gì, Biên Nam không còn hứng xem nữa, cậu đứng dậy vào phòng trong nhìn bạn nhỏ Khưu Ngạn làm bài tập.
Khưu Ngạn ngồi thẳng tắp trước bàn học, viết rất chăm chú, Biên Nam đi tới bên cạnh nhóc mới phát hiện, ngẩng đầu nhìn Biên Nam:
"Anh xem chữ em viết nè."
Biên Nam khom lưng lại gần nhìn thử, chữ viết của Khưu Ngạn rất nắn nót, nhưng đã hơn nửa tiếng mà chưa viết xong một trang.
"Còn phải viết bao nhiêu trang nữa?" Biên Nam nhịn không được có chút lo lắng.
"Viết thêm trang nữa là xong rồi." Khưu Ngạn chỉa chỉa vở.
"Vậy cố gắng viết đi." Biên Nam sờ đầu nhóc.
Biên Nam trở lại phòng khách, Khưu Dịch còn đang xem bộ phim hai gương mặt giống nhau, Biên Nam dựa vào sô pha buồn chán chơi di động.
Bởi vì bình thường ở cùng bố cũng hay rơi vào trạng thái không có gì để nói, thế nên cậu rất giỏi thích ứng với tình cảnh xấu hổ thế này, nhưng mà không biết tại sao khi đối phương là Khưu Dịch, cậu lại cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Sau khi chơi di động chốc lát, Biên Nam tìm đề tài hỏi:
"Mẹ mày là người Nga hả?"
Ừ. Khưu Dịch gật đầu.
Chiến đấu dân tộc, Biên Nam dựng ngón cái,
"Mày thì có thể nhìn ra là con lai, còn nhị bảo lại không giống tí nào, như cục bông nhỏ vậy."
Vậy sao, Khưu Dịch nở nụ cười,
"Lúc tôi bằng tuổi nó thì cũng thế."
Biên Nam nhìn chằm chằm Khưu Dịch một hồi, không thể tưởng tượng nổi Khưu Dịch mềm mại dễ thương như Khưu Ngạn:
"Không thể nào, vậy quá không khoa học rồi."
Khưu Dịch cười cười không nói chuyện, tiếp tục xem phim.
Biên Nam cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan đến người mẹ đã qua đời của cậu ta, cho nên không hỏi nhiều.
Cậu chưa từng nếm trải cảm giác mất mẹ, nếu mẹ ruột của cậu đột nhiên không còn nữa… Biên Nam nhìn đồng hồ trên tường suy nghĩ thật lâu, hẳn là cậu sẽ không có cảm giác đau khổ như trong sách viết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!