Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi nằm lên giường, Biên Nam cảm thấy cả người mình đều thả lỏng, tuy rằng trên người vẫn chỉ đắp chăn phủ giường và chăn lông, nhưng so với nằm dưới đất thì ấm áp hơn nhiều.

Chẳng qua người nằm bên cạnh lại là Khưu Dịch, điều này khiến cậu có hơi không thoải mái, đã thế chăn của Khưu Dịch rõ ràng còn dày hơn chăn của cậu!

Nếu là Vạn Phi, cái chăn này đã sớm bị cậu giật mất rồi…

Đầu óc Biên Nam quay mòng mòng, chẳng mấy chốc đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Khưu Dịch cảm thấy thở không ra hơi, lúc tỉnh lại phát hiện cơn mưa tầm tã đã tạnh, chỉ nghe được tiếng giọt mưa rơi tích tích trên mái hiên.

Khưu Dịch mở mắt, bên tai có một luồng hơi nóng ấm áp, cậu quay đầu sang, hơi thở nóng ấm của Biên Nam lập tức phả vào mặt cậu.

Chậc… Lúc này Khưu Dịch mới phát hiện Biên Nam không biết đã lăn đến giữa giường từ bao giờ, cánh tay đang khoác lên ngực mình.

Lúc Khưu Dịch đang cau mày muốn đẩy tay Biên Nam ra, Biên Nam ghé vào tai cậu lầm bầm một tiếng, chân vừa nhấc liền đè lên người Khưu Dịch, chuẩn bị gác lên cái chân bó thạch cao của Khưu Dịch.

Này! Khưu Dịch đá chân Biên Nam xuống dưới, Biên Nam!

Biên Nam nhích sang cọ cọ Khưu Dịch, không tỉnh.

"Cậu tránh qua bên kia chút coi!" Khưu Dịch hất cánh tay Biên Nam đang khoác trên ngực mình, đẩy cậu ra bên ngoài.

Hm… Biên Nam trở mình.

Không đợi Khưu Dịch nằm xuống, vài giây sau Biên Nam đột nhiên ngồi bật dậy, kế đó nhảy thẳng xuống đất.

Mẹ nó mấy giờ rồi! Biên Nam hét to.

… Cậu bị gì vậy? Khưu Dịch bị dọa giật mình, cũng ngồi dậy theo, đưa tay vặn mở đèn bàn đầu giường, Làm hết hồn.

Hả? Biên Nam quay đầu lại, mê man lấy tay che ánh đèn, nhìn Khưu Dịch, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần,

"Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Tôi nào biết, gà còn chưa dậy nữa."

Khưu Dịch mệt không chịu nổi, nằm lại xuống gối.

"Vậy mày đẩy tao làm gì," Biên Nam hạ giọng,

"Làm tao cứ tưởng trời sáng dậy chạy bộ chứ!"

"Đi chạy đi, Chu Bái Bì cậu dậy còn sớm hơn gà…" Khưu Dịch nhắm mắt lại,

"Có phải cậu thường ôm gối khi ngủ không?"

*Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm Nửa đêm gà gáy của Cao Ngọc Bảo, ông này nửa đêm giả tiếng gà gáy để người ở phải dậy đi làm việc.

Đâu có, Biên Nam nằm xuống giường, phát hiện gối của mình không biết chạy đến giữa giường từ khi nào, cậu kéo gối về bên cạnh,

"Uầy, người khác ngủ giật chăn, mày ngủ thì giật gối."

"Lát nữa cậu tránh xa tôi chút đi," Khưu Dịch quay mặt về phía tường, cậu không xoay người được, chỉ có thể quay đầu, vốn dĩ rất là phiền não, hơn nửa đêm còn bị đè tỉnh, cơn buồn ngủ sắp bị Biên Nam lăn qua lộn lại làm mất luôn rồi,

"Còn ôm tôi nữa thì lăn xuống đất ngủ."

Ai thèm ôm mày, Biên Nam đắp kín chăn, lúc định tắt đèn thì sửng sốt, đột ngột xoay người lại, Tao ôm mày?

Ừ. Khưu Dịch hướng về tường lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!