Khi Thân Đào và Khương Khải dẫn Khưu Ngạn đến phòng bệnh, Khưu Dịch đang nằm trên giường xem ti vi, chân phải treo giữa không trung.
Khí thế quá nhỉ, Thân Đào sờ thạch cao trên chân Khưu Dịch,
"Xe của mày tao sửa sơ rồi, chỗ tróc sơn thì chịu, không tìm được màu tương tự, phải phun lại toàn bộ."
Không sao, Khưu Dịch nhìn Khưu Ngạn đặt một bình canh lên tủ đầu giường, đưa tay sờ đầu nhóc, Canh ở đâu ra vậy?
"Em làm, canh xương đó," Khưu Ngạn nói, Ăn xương bổ xương.
Bớt xạo đi, Khưu Dịch gõ gõ ngón tay lên bình,
"Nhà chúng ta không có loại bình này."
Bình nhà bà Lý, Khưu Ngạn cau mày, nhóc không dám nói canh mua, càng không dám nói do người khác mua, Anh mau uống đi.
"Nhị bảo đi nấu chút nước nóng," Thân Đào huơ huơ bình thủy bên cạnh, Biết nấu không?
Biết ạ. Khưu Ngạn xách bình thủy xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
"Mày lắm chuyện quá, có canh thì cứ uống đi, hỏi nhiều vậy làm gì." Thân Đào mở nắp bình ngửi thử.
"Tao đã nói không cho nó xài tiền bậy bạ," Khưu Dịch xem ti vi,
"Cũng dặn không được nói dối."
"Nó thấy mày là chân run cầm cập, mua canh không phải vì muốn mày mau khỏe à," Khương Khải tặc lưỡi một tiếng,
"Không cho em nói dối mà anh lại cầm cờ tiên phong."
Tao nói dối cái gì.
Khưu Dịch nhìn Thân Đào.
Cái này do ai làm? Thân Đào chỉ vào chân Khưu Dịch, lại gõ lên thạch cao, Phan Nghị Phong?
"Không phải nó nhận rồi sao." Khưu Dịch cười cười.
"Vậy mày xuất viện chúng ta tính sổ với ai?" Thân Đào nhìn Khưu Dịch chằm chằm.
"Thì Phan Nghị Phong." Khưu Dịch cầm lấy bình canh bên cạnh, muỗng là loại muỗng nhựa chỉ dùng một lần, vậy mà dám nói bình nhà bà Lý, nhà bà Lý dùng muỗng nhựa ăn cơm à…
Thân Đào và Khương Khải ngồi trong phòng bệnh không bao lâu thì phải về trường, bây giờ ngày nào giáo viên chủ nhiệm cũng đến kiểm tra phòng một lần, ngoại trừ những người không trọ ở trường, còn lại những ai đã đăng ký sẽ bị điểm danh hết.
Khưu Dịch uống hết canh xương Khưu Ngạn mang tới, lắc lắc cái muỗng nhựa dùng một lần trước mặt nhóc, đoạn ném vào thùng rác:
"Được rồi, em về nhà làm bài tập đi, mai đừng mua canh xương nữa."
Anh hai, Khưu Ngạn gọi Khưu Dịch một tiếng, sau đó im lặng hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn anh mình, nhỏ giọng hỏi,
"Anh đánh nhau phải không?"
"Đã nói là té xuống cống."
Khưu Dịch nói.
Không tin. Khưu Ngạn nhíu mày.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhóc, Khưu Dịch không nói gì, lát sau mới nhịn không được bật cười: Tại sao không tin?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!