Hôm nay thời tiết tốt, với Dương Húc mà nói, khí hậu đầu thu là dễ chịu nhất, không lạnh cũng không nóng, núp trong phòng sẽ không thấy lạnh, đi tới đi lui cũng không thấy nóng.
Có điều cặp tình nhân ngồi tựa bên cửa sổ đằng kia hơi bị phiền.
Cô gái cứ cười mãi không ngừng, Dương Húc biết con gái tuổi này thích cười, nhưng cô nàng cười hăng say quá, chàng trai nói bừa một câu mà cô nàng cũng cười đến tận mấy phút.
Ông chủ —— Chàng trai cất tiếng gọi, Có ở đó không ——
Dương Húc đưa tay đóng cửa phòng, nhìn máy tính.
Bồi bàn? Chàng trai đi tới, đứng ở quầy bar gọi tiếng nữa, Bồi bàn!
Gì đây. Dương Húc cau mày.
Có sữa tươi không? Chàng trai hỏi.
Không. Dương Húc trả lời.
"Nước trái cây thì sao?" Chàng trai lại hỏi, Mà anh ở đâu thế?
Không luôn, Dương Húc bấm pause đoạn clip thi đấu tennis đang xem trong máy tính,
"Tôi ở đâu liên quan gì đến cậu."
"Thái độ phục vụ gì đây," Chàng trai gõ gõ quầy bar,
"Người đâu hết rồi! Nguyên một tiệm cà phê mà ăn gì uống gì cũng không có…"
Dương Húc lười biếng đứng lên, kéo cửa ra, tựa vào khung cửa:
"Ai nói với cậu đây là tiệm cà phê? Cứ cho là tiệm cà phê đi, thế sao các cậu không uống cà phê?"
"Tiệm các anh có mỗi cà phê thôi hả?"
Cô gái cứ cười không ngừng kia cầm bánh bà xã vừa ăn vừa đi tới.
Còn bánh nữa, Dương Húc chỉ vào tay cô nàng,
"Cái em đang cầm đấy."
"Thái độ của anh cũng hay thật, đối xử với khách hàng thế à," Chàng trai rất bực tức,
"Tôi không trả tiền đâu."
Khỏi cần trả, Dương Húc phất tay, đóng cửa lại, ngã xuống ghế bành, Đi nhanh đi.
Những người bên ngoài không có tiếng động, một phút sau Dương Húc nghe tiếng cửa tiệm mở, hai người kia bỏ ra ngoài.
Dương Húc bấm chuột, tiếp tục xem clip.
Trong clip là trận đấu không biết diễn ra vào năm nào giữa anh và Thạch Giang, nói chung chẳng nhớ rõ lắm, anh và Thạch Giang từng đấu với nhau quá nhiều lần, kể cả chính thức hay không chính thức.
Thật ra tên clip chính là ngày tháng, nhưng lần nào Dương Húc cũng chẳng buồn nhìn, tiện tay nhấn chuột mở clip rồi ngồi thừ ra đó, bản thân anh cũng không biết mình có đang xem không, dù sao clip nào anh cũng đã xem vô số lần, mỗi một cú đánh mỗi một chi tiết anh đều thuộc làu làu, động tác của người xem ở đằng sau cũng thuộc nốt.
Chán quá.
Dương Húc nói.
Anh cầm di động lên nhìn thời gian, sau đó tắt clip, đứng lên ra khỏi phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!