Chương 104: (Vô Đề)

Một bức gọi là thư tình mà mình mặt dày diếm hết mấy tháng còn phải viết nhăng viết cuội cho đủ số chữ, đem ra đã đủ xấu hổ rồi, lại còn bị người ta mở ra xem ngay mặt vừa đọc vừa cười.

Trong nụ cười còn ngập tràn thâm ý.

Biên Nam cảm thấy hơi lúng túng, gọi ba lần mà Khưu Dịch chẳng buồn nhúc nhích, cứ cầm lá thư nhếch khóe miệng đọc từ từ.

"Có mỗi hai trang mà cậu muốn học thuộc luôn là thế nào," Biên Nam đứng lên, muốn giật thư lại, Khưu Dịch nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, Biên Nam trừng mắt lườm Khưu Dịch mấy giây, cuối cùng cắn răng nói,

"Rồi, cậu từ từ đọc đi, tôi vào nhà trốn được chưa!"

Khưu Ngạn đang ở trong phòng bố Khưu trải giường, vừa ngâm nga hát vừa nhảy lên nhảy xuống.

Ầy, nhị bảo, Biên Nam đi qua xem thử, Anh giúp em…

"Anh đừng làm rối thêm, anh lấy cho em ly nước là được." Khưu Ngạn loay hoay mà đầu đầy mồ hôi.

Ơ hay, Biên Nam sửng sốt,

"Vật nhỏ à em thử nói bằng giọng điệu này lần nữa xem anh có xách em ra sân phơi khô không."

"Đại hổ tử rót giùm em ly nước đi," Khưu Ngạn ngước mặt cười hì hì với Biên Nam, Em khát quá.

Chờ tí. Biên Nam xoay người đi tới bên máy đựng nước rót cho nhóc ly nước, thấy cái ly màu trắng của bố Khưu đã được Khưu Dịch dùng bao bọc lại, nhưng không đem cất mà vẫn đặt chung một chỗ.

Lúc đưa nước cho Khưu Ngạn, Biên Nam hỏi:

"Ly nhà em mua ở đâu?"

"Trong siêu thị đầu hẻm ạ," Khưu Ngạn cầm ly nốc một hơi cạn sạch,

"Có nhiều màu lắm, có vàng có xanh biển có xanh lục…"

Có xanh lục?

Biên Nam cắt lời nhóc.

Khưu Ngạn gật đầu:

"Dạ, xanh lục, còn vàng còn xanh biển…"

"Anh ra ngoài một chuyến," Biên Nam cất ly của nhóc về chỗ cũ, lúc đi ra thấy Khưu Dịch vẫn còn đứng trong sân cười tít mắt đọc thư của mình, cậu nhịn không được chỉ vào Khưu Dịch, nói,

"Sớm muộn cũng phải đánh một trận!"

Đi đâu đó?

Khưu Dịch cười hỏi.

"Không nói cho cậu biết," Biên Nam bước nhanh ra khỏi sân,

"Cậu cứ từ từ cười đi."

Trong siêu thị rất náo nhiệt, Biên Nam lượn mấy vòng mà chẳng thấy ly đâu, đang định tìm người hỏi thì một chị gái mặc đồng phục siêu thị đi tới:

"Ủa, đây chẳng phải là Tiểu Biên sao?"

… Chị, Biên Nam ngẩn người, cậu không nhận ra chị này là ai, nhưng nghe câu này nhất định là người quen bên xưởng diêm, cậu cười một tiếng,

"Em muốn mua ly, đang tìm ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!