Chương 1: (Vô Đề)

Trên sân tập gió thổi rất mạnh, bụi đất và rễ cỏ bị gió cuốn tạt lung tung vào thân người. Biên Nam kéo mũ xuống che mũi, cổ áo kéo lên tới đầu, thế mà vẫn bị gió thổi tới mức mắt mở không nổi, trong miệng còn cảm giác được cát vụn cấn vào răng.

"Má nó chứ hôm nay… Lại sương mù rồi!"

Vạn Phi đứng phía sau vừa khạc nhổ xuống đất vừa thở hồng hộc chửi rủa.

"Sương ông nội mày, đây là bão cát," Biên Nam tặc lưỡi một cái,

"Thấy khắp trời đầy PM2.5 không, cho thêm chút bột ngô vào là thành ngay một nồi canh chua cay."

*Hạt PM2.5 là chất gây ô nhiễm không khí có đường kính 2,5 micromet hoặc nhỏ hơn, là loại bụi nhỏ nhất trong khí quyển.

Chúng có thể gây viêm nhiễm đường hô hấp và làm tăng nguy cơ tử vong của những người mắc bệnh ung thư phổi và bệnh tim.

"Đậu má, tại sao bọn đần lớp bóng chuyền lại không bị phạt chạy!" Vạn Phi quay đầu nhìn thấy mấy thằng ngồi xổm xem náo nhiệt bên cạnh sân tập.

"Bởi vì bọn đần ấy leo tường không bị tóm," Biên Nam xoay người chạy ngược vài bước, giơ tay đập lên đầu Vạn Phi một cái,

"Mày đó, y như bà già bó chân leo tường hai trăm năm cũng không qua, hai đứa mình còn không bằng bọn đần."

*mọi người chắc biết tục bó chân của phụ nữ thời xưa ở Trung Quốc nhỉ? Việc bó chân được xem là một giải pháp để kiểm soát và củng cố đức hạnh của nữ giới.

Người ta tin rằng những người đàn bà với đôi bàn chân bé xíu sẽ không thể rời khỏi nhà dễ dàng => không thể có cơ hội dan díu với người đàn ông khác.

"Khốn kiếp, đó là… tấc… được chưa!"

Vạn Phi không phục lắm, thở hổn hển định nói thêm vài câu, nhưng khi nhìn thấy một bóng áo xanh đi ra từ sân vận động thì vội vàng đẩy Biên Nam một cái,

"Ông Tưởng, ông Tưởng, ông Tưởng ra kìa…"

Biên Nam tức tốc xoay người chạy về phía trước, còn cực kỳ chuyên nghiệp hít vài hơi cát.

Ông Tưởng là huấn luyện viên lớp tennis của bọn họ, là huấn luyện viên hung dữ nhất trường Thể thao, dữ tới mức bọn họ còn chẳng dám đặt biệt danh cho ổng.

"Biên Nam còn 3 km nữa!"

Ông Tưởng bước tới đường chạy, rống một tiếng với Biên Nam vừa chạy qua trước mặt mình.

Má! Biên Nam vừa nghe xong, suýt chút nữa lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.

Còn em thì sao? Vạn Phi thuận miệng hỏi một câu.

"Nếu trò thích thì chạy theo cậu ta đi, hai trò không phải là mua một tặng một sao." Ông Tưởng mặt lạnh nói.

"Cho… đi tiểu trước đã…" Vạn Phi thở dốc.

"Mày đúng là đồ vô dụng." Biên Nam buồn cười.

"Tao mà mệt chết… thì lấy ai… ai… xoa bóp cho mày hả."

Vạn Phi chạy nốt vòng cuối cùng, ngồi thụp xuống bên chân ông Tưởng.

Biên Nam chống chọi đợt cát, tiếp tục chạy 3 km còn lại, cảm thấy bắp thịt ở chân đang gào thét lên án bà già bó chân Vạn Phi, nếu không phải tối qua lúc trèo tường ra ngoài, quần của Vạn Phi bị đinh mắc lại, bọn họ đã không bị ông Tưởng bắt ngay tại chỗ.

Phạt chạy 5 km cộng thêm 3 km nữa, với Biên Nam mà nói thì chẳng hề hấn gì, nhưng nếu đặt cái trò này vào sau một buổi chiều huấn luyện thể chất, khi mà người ta mệt tới mức sắp nôn cả lưỡi ra ngoài thì hơi bị tàn ác vô nhân đạo.

Biên Nam hoàn thành 3 km cuối cùng, dừng lại trước mặt ông Tưởng, cong lưng chống tay xuống gối: Đủ chưa thầy?

"Buổi tối còn trèo tường nữa thì tiếp tục nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!